Nếu không suy tính đến ý đồ và mục đích của Châu Thắng khi đưa Hỉ Bảo đến bên anh, chỉ cần xét chuyện này, đương nhiên là Giang Thanh Việt rất vui rồi, mỗi ngày xa cách, Hỉ Bảo nhớ anh bao nhiêu, anh cũng nhớ cô bấy nhiêu, thậm chí chỉ hơn chứ không kém.
Cô mặc rất dày, ôm trong lòng càng thêm mềm mại, nhưng Giang Thanh Việt vẫn muốn ôm sát cô hơn. Sau khi buông cô ra, anh xoa đầu cô, ánh mắt sâu thăm thẳm chăm chú nhìn cô, khóe môi nở nụ cười cưng chiều ấm áp.
Thật tốt biết bao, sau một quãng đường trắc trở gian nan, cô vẫn dũng cảm vượt qua để tới bên anh rồi.
Lục Hỉ Bảo giống như một đứa bé, nhào vào lòng anh một lần nữa, hai tay vươn ra từ trong ống tay áo, ôm chặt lấy eo anh, gương mặt nhỏ nhắn cọ cọ trong lòng anh, không biết mật.
“Kẹo ăn hết rồi Nhắc tới chỗ kẹo mà anh để lại, Lục Hỉ Bảo phồng má trừng mắt với anh, rì ầm một tiếng, cô nói: “Người ta ăn hết sạch từ lâu rồi, anh còn nói ăn xong kẹo là anh sẽ trở lại, anh là đồ lừa đảo!”
lậy lần sau anh để lại hai thùng, như thế sẽ có đủ thời gian, em cũng không nói anh lừa em nữa”
Cô gái nhỏ nhăn mày, đáy mắt buồn buồn: “Vì sau lại để lại càng nhiều?”
Để lại càng nhiều kẹo, nghĩa là thời gian anh đi càng lâu hơn, Lục Hỉ Bảo không thích.
VietWriter
Giang Thanh Việt nhìn cô lại thấy hơi đau lòng: “Được, lần sau anh sẽ không để nhiều vậy nữa”
Lúc này Lục Hỉ Bảo mới thấy vừa lòng, chẳng sợ anh chỉ nói miệng để qua mặt cô thôi, cô cũng thỏa mãn rồi, giây tiếp theo, cô gái nhỏ đắc ý, khoe khoang: “Anh xem em có giỏi không này, ăn hết kẹo không thấy anh về, em bèn tới đây tìm anh, còn tìm được thật nữa, anh phải quý trọng em đấy, không tìm được người bạn gái nào như em đâu!”
Cô vỗ ngực, dáng vẻ rất tự hào, Giang Thanh Việt lại thấy cô cực kỳ đáng yêu.
Anh kéo nàng chim cánh cụt bụ bẫm này vào lòng thêm lần nữa, ôm thật chặt, bóng hai người kéo dài trên nền tuyết trắng.
Trở lại với vòng ôm an toàn quen thuộc, cô gái nhỏ thỏa mãn, thở dài nói: “Thanh Việt, làm sao bây giờ?”
“Sao?”
“Hình như em càng ngày càng yêu anh… “
Yêu anh đến mức sẵn sàng tới nơi băng tuyết trắng trời quỷ quái này, chỉ vì anh.
Giang Thanh Việt cúi đầu, hôn mạnh lên trán cô, kéo đôi tay nhỏ lộ ngoài không khí lạnh, đặt vào nơi ngực mình.
Giang Thanh Việt dẫn Lục Hỉ Bảo về lầu trại của mình.
Dọc đường đi, anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô gái nhỏ, không hề buông ra.
Vừa vào lều đã phát hiện ra Nguyệt Như Ca cũng ở trong lầu anh, vừa nhìn thấy Lục Hỉ Bảo, cô ta có phần kinh ngạc: “Sao cô ta lại đến đây? Không phải, cô ta đến đây bằng cách nào?”
Lục Hỉ Bảo nhìn thấy Nguyệt Như Ca, cô vô thức muốn thể hiện sự chiếm hữu đối với Giang Thanh Việt, hai tay ôm chặt lấy cánh tay của Giang Thanh Việt, phồng mặt nói với Nguyệt Như Ca: “Mấy người có thể đến thì tại sao tôi lại không thể chứ, tôi cũng ngồi máy bay đến đây thôi, cô đừng coi thường tôi. Cô tưởng tôi không có ở đây thì cô có thể cướp anh ấy được à”
Trong mắt Lục Hỉ Bảo, Nguyệt Như Ca là người phụ nữ giỏi cướp đồ.
Nguyệt Như Ca bật cười châm chọc: “Ngồi máy bay? Cô nói thử xem, máy bay của hãng hàng không nào dám đưa cô đến đây?”
Giang Thanh Việt nhìn thấy họ đấu khẩu, anh khế cười nói: “Là bố nuôi phái người đưa Hỉ Bảo đến, muộn như vậy rồi, cô ở trong lầu tôi làm gì?”
“Em thấy anh không có ở đây…”
Chưa nói hết câu, ánh mắt Nguyệt Như Ca liếc nhìn gương trắng nõn nhỏ nhắn của Lục Hỉ Bảo, cô chuyển đề tài, cố ý nói: “Ô, muộn như vậy rồi, em đến trại của anh, tất nhiên là muốn cùng anh trải qua một buổi tối tuyệt vời.
Nguyệt Như Ca đưa tay định đẩy cằm anh lên, nhưng cô lại bị cô gái mặc quần áo thùng thình đột nhiên kéo tay lại, cô ấy chắn ngay trước mặt Giang Thanh Việt, ngăn cách giữa hai người.
“Cô làm cái gì vậy, đêm hôm lại ở trong lều trại của một người đàn ông, đúng là chả ra sao”
Nghe Lục Hỉ Bảo giáo dục nề nếp như vậy, Nguyệt Như Ca khoanh tay lại, cười nói: “Tôi ở đây thì chả ra sao cả, vậy còn cô? Muộn như vậy rồi, một cô gái gia giáo như cô lại ở trong lầu trại của đàn ông, e là càng không hợp hơn đấy?”
Lục Hỉ Bảo nhất thời tức giận: “Tôi…”
Giang Thanh Việt đứng bên cũng không tham dự vào, anh đưa tay che môi, tủm tỉm cười.
Lục Hỉ Bảo nhất thời nghẹn họng, Nguyệt Như Ca cố ý chọc ghẹo cô, kéo tay cô đi ra ngoài: “Tôi là phụ nữ, hay là tối nay cô ngủ cùng tôi đi, vậy rất thích hợp”
Lục Hỉ Bảo: “…Tôi, tôi không muốn ngủ với cô”
“Nhưng ở đây, ngoài tôi ra thì không còn cô gái nào khác đâu”
Khoé miệng Lục Hỉ Bảo giật giật: “….
Cô đi một đoạn đường dài đến chỗ quỷ quái này là để ngủ cùng Nguyệt Như Ca hay sao?! Rõ ràng là không phải!