Lão K:… Oan quá mài!
Một tuần sau, là đến lúc Nguyệt Như Ca xuất viện.
Sau khi Lão K làm xong thủ tục xuất viện, vào phòng bệnh đón Nguyệt Như Ca, Nguyệt Như Ca đưa đôi mắt long lanh trong suốt như nước nhìn sau lưng lão K mấy lần.
Lão K cười nói: “Khỏi nhìn nữa, anh Hàn không có đến đâu. Anh Hàn có buổi họp quan trọng của quốc hội phải tham gia, cho nên không rảnh đến đón cô”
Nguyệt Như Ca “À” một tiếng, nheo mắt nói: “Tôi chỉ sợ anh Hàn nói không giữ lời, hối hận chuyện đã hứa với tôi”
“Nhóc con, cô không hiểu anh Hàn của chúng tôi đâu, chuyện anh Hàn đã hứa, nhất định sẽ làm đến cùng, bất quá điều kiện tiên quyết là, cô không lừa gạt anh Hàn. Nếu cô giả vờ mất trí nhớ. Ï phát hiện, cô chắc chắn sẽ bị ném xuống biển làm mồi cho cá”
VietWriter
Trong lòng Nguyệt Như Ca khinh miệt cười nhạo, hai”
, ai ném ai xuống biển nuôi cá còn chưa biết đâu!
Nhưng mà… Kế hoạch lần này có vẻ tiến hành quá mức thuận lợi thì phải.
Hàn Chiến tuổi còn trẻ, đạp lên xác chết mà lên được vị trí hiện tại, kẻ không có tâm cơ và lòng dạ cũng sẽ không leo lên được vị trí ngày hôm nay, Nguyệt Như Ca không nói được chỗ nào quái lạ, nhưng luôn cảm thấy Hàn Chiến sẽ không tin tưởng cô một cách tùy tiện như vậy.
Lão K thân thiện nhìn cô, nói: “Đi thôi, anh Hàn ở nhà chờ cô đấy”
Chiếc Lincoln Limousine màu đen lái vào hai hàng cây ngô đồng cao lớn, biệt thự xây dựng theo kiến trúc đỉnh nhọn thời Victoria, không đến nỗi quá xa hoa sang trọng, nhưng khuôn viên mênh mông lại mang vẻ đơn giản trang nhã đặc biệt.
Nguyệt Như Ca không ngờ, một người đường đường là Thủ lĩnh tổ chức Ám, thậm chí là người đàn ông có địa vị ngang hàng cùng Tổng thống nước R, một ngôi biệt thự kiến trúc thời Victoria như thế này, mặc dù trong mắt người thường cũng là một tòa nhà sang trọng, nhưng đối với thân phận của Hàn Chiến mà nói, thật sự có chút không tương xứng.
Chiếc Lincoln Limousine màu đen đi ngang qua cánh cổng sắt chạm trổ tinh xảo ngay bên ngoài biệt thự, tiến vào bên trong, rồi dừng lại ven một bãi cỏ xanh mướt mắt.
Mặc dù trong khuôn viên không nhìn thấy quá nhiều an ninh cùng đặc công, nhưng với trực giác đặc công của Nguyệt Như Ca mà nói, trong biệt thự này, cơ hồ khắp nơi đều có hệ thống báo động và phòng vệ tăng cường.
Nguyệt Như Ca đi theo lão K, nơm nớp sợ sệt tiến vào biệt thự, lão.
K vừa dẫn cô đi về phía trước, vừa không quên quay đầu nhìn cô , trong đầu nghĩ, mặc dù cô gái này có lá gan to hơn người bình thường, nhưng rốt cuộc là một cô gái trẻ mười tám tuổi chưa trải sự đời, đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, căng thẳng là chắc chắn, huống chỉ đây là nhà của anh Hàn.
“Đừng lo lắng, anh Hàn là người tốt, mặc dù bình thường hơi lạnh lùng một chút.”
Khóe miệng Nguyệt Như Ca co giật : Anh nói nghiêm túc đấy chứ?
Người tốt hai tay cũng không dính đầy máu tươi.
Rất nhiều năm sau, cô mới hiểu được, còn có một loại người tốt, hai tay dính đây máu tươi, nhưng lại chiến đấu vì chính nghĩa và hòa bình, mà cô và Hàn Chiến là cùng một loại người, tất cả đều vì lợi ích chung, chiến đấu bảo vệ thế giới, cũng như là một mảnh sơ tâm.
Đến phòng khách, Nguyệt Như Ca liền phát hiện phòng khách có gì đó khác thường, giữa đại sảnh là máy, người bình thường có thể không biết cái máy kia là cái gì, nhưng Nguyệt Như Ca là một đặc công chuyên nghiệp, cô đương nhiên đã từng nhìn thấy, đó là máy phát hiện nói dối.
Hàn Chiến quả nhiên không dễ lừa như vậy.
Giờ phút này, một người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi đen đồng bộ với một chiếc quần tây dài đen, ung dung bước từ trên lầu đi xuống.
Hàn Chiến mời chuyên gia dò nói láo, ánh mắt lạnh nhạt không chút cảm xúc lướt qua Nguyệt Như Ca, nhàn nhạt dặn dò chuyên gia: “Nếu đã đến, vậy thì bắt đầu đi”
Ngón tay Nguyệt Như Ca, len lén bấu vào lòng bàn tay, nếu như bị Hàn Chiến phát hiện cô nói dối, cô không chỉ sẽ bị ném xuống biển làm mồi cho cá, sẽ còn bị nước R truy nã, đến lúc đó cô sống hay chết, chính là một ẩn số, đừng nói đến hoàn thành nhiệm vụ.
Cô nhất định phải qua mặt được máy phát hiện nói dối, mới có thể làm cho Hàn Chiến thật sự tin tưởng cô mất trí nhớ.
Thân thể cao lớn của Hàn Chiến, đi qua trước mặt Nguyệt Như Ca, ngồi xuống một bên ghế sa lon.
Người đàn ông cho dù chỉ ngồi ở đó im lặng không nói lời nào, nhưng cũng khiến Nguyệt Như Ca chịu áp lực rất lớn.