Mười phút sau, phim trường được mang đến hai bó hoa.
Một cái là một bó hoa hồng đỏ được Từ Khôn mua bừa ở dưới toà nhà Phó thị, một cái là một bó hoa hồng trắng thấm nước được người ship hàng mang đến.
“Cô Ngôn Hoan, hoa của cô, mời cô ký nhận.”
Phim trường bắt đầu có người đùa giỡn, “Ngôi sao Ngôn đại, hai bó hoa cơ đấy! Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng cô chọn ai?”
Từ Khôn ngại ngùng sờ lên mũi, cười nói: “Cô Ngôn, Boss của chúng tôi tối hôm qua đã rất vui vẻ với cô, nên muốn tặng hoa cảm ơn cô một chút.”
Mộ Vi Lan đang thao tác trên bàn phím, ngón tay bỗng cứng đơ.
Tối qua Phó Hàn Tranh thực sự đã qua đêm với Ngôn Hoan, hơn nữa còn rất vui vẻ.
Phó Hàn Tranh đáng chết, một kẻ đa tình!
Thích một Hướng Nam Tây thì thôi, bây giờ lại còn thích Ngôn Hoan, anh rốt cuộc là yêu ai chứ?
Trong lòng không biết là tức giận nhiều hơn, hay là buồn bã nhiều hơn, hoặc là đang thương xót mình sao lại đem lòng thích một người đàn ông chân trong chân ngoài như vậy, lồng ngực khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi phim trường.
Bên đó, Ngôn Hoan liếc nhìn Mộ Vi Lan ở bên này, ngầm ý mỉm cười, lạnh lùng lên tiếng, “Nếu tổng giám đốc Phó các anh có lòng như vậy, tôi đương nhiên phải nhận bó hoa hồng đỏ này rồi.”
Còn bó hoa hồng trắng kia thì sao…
Ngôn Hoan mím đôi môi hồng lại cười, “Bó hoa hồng trắng này, tặng cho tổng giám đốc Phó các anh đấy, coi như là quà đáp lễ.”
Ngôn Hoan từ trong tay anh chàng ship hàng ôm lấy bó hoa hồng trắng đó, rồi nhét vào trong lòng Từ Khôn.
Anh chàng ship hàng vội vàng nói: “Cô Ngôn, anh Kỷ nói bó hoa này là dành tặng cho cô, không thể tặng cho người khác.”
“Hoa anh ấy tặng tôi, thì là của tôi, tôi tặng cho ai, cần phải có sự đồng ý của anh ấy sao?”
“Chuyện này..”
Từ Khôn coi như đã hiểu, bó hoa hồng trắng này, là của Kỷ Thâm Tước tặng, lại trùng hợp như vậy, lúc này Phó Hàn Tranh cũng tặng hoa đến, bây giờ Ngôn Hoan là lấy bó hoa hồng đỏ, còn bó hoa hồng trắng thi sao?
Mộ Vi Lan bên này, sau khi nhanh chóng làm xong bản vẽ, liền ôm máy tính rời khỏi phim trường.
Kết quả, chính vào lúc này, một người phụ nữ trung niên ở trong đoàn diễn cầm một con dao xông đến, hai mắt Mộ Vi Lan trợn to lên, theo phản xạ liền đẩy Ngôn Dụ đang quay lưng lại với người phụ nữ cầm dao kia ra, “Cẩn thận!”
“Ngôn Hoan! Tôi phải rạch vào khuôn mặt này của cô! Nếu không phải cô! Thì chồng tôi căn bản sẽ không li hôn với tôi!”
Người phụ nữ đó giống như kẻ điên, vung dao loạn xạ, hiện trường một mớ hỗn độn, Mộ Vi Lan dùng máy tính ở trong tay chắn lấy con dao, nhưng con dao đó không có mắt, mạnh mẽ đam một đường lên cánh tay của cô, ngay lập tức máu tươi ồ ạt chảy ra!
“Cô Mộ!”
Từ Khôn giơ chân đá bay con dao trên tay người phụ nữ, bảo vệ của phim trường vội vàng chạy đến, khống chế người phụ nữ nó lại!
Vết thương trên cánh tay của Mộ Vi Lan rất sâu, máu chảy đầy hết cả cánh tay, nhìn vào làm người ra khiếp sợ, Từ Khôn lập tức gọi điện thoại cho Phó Hàn Tranh.
“Boss, cô Mộ bị thương rồi, anh mau đến đây đi.”
Ngôn Dụ từ hiện trường ôm một cuộn giấy đến, giúp Mộ Vi Lan thấm máu, “Vết thương quá sâu rồi, bắt buộc phải đến bệnh viện, trợ lý Từ, anh mau đưa cô Mộ đến bệnh viện đi!”
Từ Khôn đến đỡ Mộ Vi Lan, “Cô Mộ, cô thế nào rồi?”
“Tôi không sao.”
Mộ Vi Lan vừa nãy cũng không biết là làm sao, vào lúc nhìn thấy con dao đầm đến, theo phản xạ liền đẩy Ngôn Hoan ra.
Cô vốn dĩ muốn né tránh, nhưng nếu như cô né tránh, thì nhát dao này, chỗ bị thương lúc này không phải là cánh tay của cô, mà là lưng của Ngôn Hoan, thậm chí, sẽ đâm trúng một bộ phận nào đó của Ngôn Hoan, hậu quả không dám nghĩ tới.
Phó Hàn Tranh vội vã chạy đến, sau khi nhìn thấy cánh tay của Mộ Vi Lan chảy rất nhiều máu, liền mặt lạnh trách móc: “Sao lại bị thương vậy?”
Ngôn Hoan giải thích nói: “Cô Mộ là vì tôi nên mới…”
Vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh đã chau mày bế Mộ Vi Lan lên, lạnh lùng dạy bảo cô, “Ai cho phép cô đỡ dao thay người khác thế?”
Cô thay tri kỷ hồng nhan của cô đỡ một nhát dao mà vẫn còn bị anh mắng? Trái tim của anh rốt cuộc là làm từ cái gì thế?
Nỗi ấm ức được kìm nén rất lâu, ngay lập tức ùn ùn kéo đến, Mộ Vi Lan nắm chặt tay thành nắm đấm, hai mắt đỏ ửng nói: “Anh bỏ tôi xuống! Tôi không cần anh phải quan tâm! Anh dựa vào cái gì mà lại dạy dỗ tôi? Phó Hàn Tranh anh tên khốn nạn này!”
Người đàn ông nhắm mắt làm ngơ, ôm cô càng chặt hơn, “Nếu cô còn động đậy, máu sẽ chảy ra nhanh hơn đấy, nếu không muốn mất máu quá nhiều, thì hãy ngoan ngoãn cho tôi một chút!”
Mộ Vi Lan hai mắt đỏ ửng, nhìn chằm chằm vào anh, nhưng lại không dám cử động nữa, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Phó Hàn Tranh ôm cô, bước nhanh lên xe.
Khi đến bệnh viện, vào lúc Mộ Vi Lan đang khử trùng vết thương, đau đến nỗi nước mắt tuôn ra.
Cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo đó, bị một vũng máu tươi nhuộm đỏ, những người nhìn vào cũng tê tái cả đầu óc, Mộ Vi Lan nắm chặt lấy bộ quần áo của anh, vô cùng đau đớn, Phó Hàn Tranh chau mày, không kìm được mà phải quát mắng người bác sĩ đang khử trùng vết thương một tiếng, “Nhẹ tay một chút!”
Người bác sĩ đó bị mắng rất là vô tội, “Này anh, tôi là làm nhẹ nhất có thể rồi, nếu còn nhẹ nữa thì sẽ không khử trùng được sạch sẽ đâu, nếu không anh đến xử lí vết thương cho cô ấy đi?”
Phó Hàn Tranh mặt nặng trĩu, mím môi lại, không nói gì thêm, giơ tay nắm chặt lấy vai của Mộ Vi Lan, nhìn thấy cô rơi nước mắt, liền chìa tay ra lau nước mắt cho cô, hạ thấp giọng nói: “Cố gắng nhẫn nhịn một chút.”
Nhưng cô không phải khóc vì đau, mà là khóc vì buồn, chỉ là mượn cơ hội bị thương chảy máu, quang minh chính đại khóc to một trận mà thôi.
Đợi bác sĩ băng bó vết thương cho cô xong, dặn dò nói: “Không sao rồi, đợt chút nữa sẽ kê thuốc tiêu viêm và thuốc dùng ngoài cho cô, mấy ngày này đừng để cánh tay này chạm vào nước, nếu không thì sẽ dễ bị viêm, cũng đừng dùng cánh tay này làm việc, vết thương sẽ dễ bị hở ra. Quay về điều trị cẩn thận là được rồi.”
Phó Hàn Tranh ôm cô lên, đi ra khỏi phòng khử trùng.
Sau khi ra khỏi phòng khử trùng, Mộ Vi Lan bắt đầu vùng vẫy, “Anh thả tôi xuống, tôi tự đi được!”
Người đàn ông cúi đầu cảnh cáo cô một câu, “Đừng động đậy, vết thương bị hở thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Mộ Vi Lan tức giận nói: “Tôi có động đậy hay không, anh cũng không cần phải chịu trách nhiệm!”
Con mắt đen nháy của Phó Hàn Tranh bỗng trĩu xuống, trong lòng nổi lên một ngọn lửa, “Hôm qua nhảy xuống hồ cứu người, hôm nay chắn dao giúp người khác, Mộ Vĩ Lan, sao tôi lại không nhìn ra cô vĩ đại như thế chứ?”
Chuyện hôm qua cô nhảy xuống hồ cứu Giản Triết, anh đã biết hết rôi sao?
Anh đây là ngữ khí gì, mà toàn thấy mỉa mai, cô cắn môi nói: “Hôm nay người tôi cứu là tình nhân của anh đấy, anh không cảm ơn tôi thì tôi, lại còn chế giễu tôi, Phó Hàn Tranh, rốt cuộc anh có lương tâm không hả?”
“Tôi không bảo cô phải cứu cô ta”
Đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô.
Mộ Vi Lan vô cùng tức giận, lại rất ấm ức, “Anh nổi giận cái gì, nếu không phải tôi, thì bây giờ người đang cấp cứu ở trong bệnh viện sẽ chính là Ngôn Hoan đấy!”
Anh hung dữ như vậy, giống như là cô đã làm sai chuyện gì to tác vào hôm qua, cô càng nghĩ cnagf tức giận, nước mắt cứ thế tuôn ra.
Bốn con mắt nhìn nhau một hồi lâu, nước mắt của cô rơi càng lúc càng nhiều, đôi mắt ngấn lệ nhìn Phó Hàn Tranh vô cùng phiên phức, nhưng lại không biết làm thế nào mới tốt, chỉ đặt cô ngồi lên chiếc ghế dài ở lối đi của bệnh viện, hạ mình ngồi nửa quỳ xuống trước mặt cô, vừa giơ tay lau nước mắt cho cô, vừa kiên nhẫn lại, thả nhẹ giọng nói, hạ thấp giọng hỏi: “Có đau không?”
Mộ Vi Lan khóc giống như một đứa trẻ, “Vết thương sâu như vậy… chảy nhiều máu như thế… sao có thể không đau được chứ?”
Đau, đau chết đi đượ!
c Trong ngữ khí nghẹn ngào đó, tuy là giận dỗi, nhưng lại đem theo vẻ yếu đuối, giống như là nũng nịu vậy, Phó Hàn Tranh vuốt ve vào cái vết thương được băng bó bằng một tấm bọc màu trắng đó.