Phó Hàn Tranh thay quần áo, anh nhìn vào gương thắt cà vạt và nói: “Đúng rồi, tối nay anh có bữa tiệc, không cần đợi anh”
“Hà….tối nay còn phải đi giao tiếp à?”
Mộ Vĩ Lan chỉ có thể than vãn, bảo cô la lối khóc lóc với Phó Hàn Tranh, cô không thể làm được và cũng không muốn làm như vậy.
Suy cho cùng, việc ăn uống giao tiếp là một trong những công việc hàng ngày của Phó Hàn Tranh. Với tư cách là bà Phó, cô phải ủng hộ công việc của anh, không thể giống như một đứa trẻ suốt ngày trách anh không dành thời gian cho cô được.
Mộ Vi Lan nhìn anh đầy mong đợi và hỏi: “Vậy tối nay anh có thể về sớm hơn không?”
Những ngón tay đang thắt cà vạt của Phó Hàn Tranh khẽ ngừng lại, anh “ ừm” một tiếng.
Khi nghe thấy lời khẳng định của anh, tâm trạng của Mộ Vi Lan tốt hơn nhiều. Phó Hàn Tranh lại nói: “Buổi tối không được phép ăn mì ăn liền”
“Ừm, biết rồi.”
Thầy cô trả lời hờ hững, Phó Hàn Tranh không nói thêm gì nữa.
Khi Phó Hàn Tranh chuẩn bị ra khỏi cửa, anh vẫn không yên tâm, anh quay lại đem hết số mì ăn liền trong tủ đồ ăn đi.
Đến công ty, Tử khôn nhìn thấy Phó Hàn Tranh xách một túi mì ăn liền lớn, anh tò mò hỏi: “Boss, anh thích ăn mì ăn liền à?”
Anh ở bên cạnh Phó Hàn Tranh nhiều năm như vậy, anh chưa từng thấy Phó Hàn Tranh ăn mì ăn liền. Hôm nay đổi gió hay sao mà anh lại cầm theo nhiều mi ăn liền đến vậy.
Phó Hàn Tranh ném túi mì ăn liền cho Từ Khôn lạnh lùng nói: “Ai muốn ăn thì cho người đó đi. “Ha?”
Một túi mì ăn liền lớn như thế này cho ai được chú?
Buổi trưa, khi Mô Vi Lan mở tủ đổ ăn, cô phát hiện mì ăn liền trong tủ đã biến mất, không thấy một hộp nào nữa.
Cô lật tung lên và tìm kiếm, nhưng không thấy nhìn thấy một hộp nào cả.
VietWriter
Kỳ lạ, lẽ nào hộp mì tối qua cô ăn là hộp cuối cùng rói à?
Những cô nhớ rõ trong tù vẫn còn rất nhiều màu.
Cô không biết phải ăn gì, cô nằm trên ghế sofa suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô nhắn tin cho Lục Hì
Bảo. “Hôm nay cậu có đi làm không?”
Lục Hì Bảo trà lời: “Hôm nay mình nghĩ, vừa ra khỏi giường, chuẩn bị đi tìm đồ ăn trưa, cậu ăn chưa?”
“Chưa, chúng mình cùng đi ăn đi.”
Khi Mộ Vi Lan và Lục Hì Bảo đến Food City, họ đến thẳng một quán mì, mỗi người gọi một tô mì bò lón.
Mì bò ở cửa hàng này rất ngon, trước kia Mộ Vi Lan thường đến đây ăn
Lục Hì Bảo vừa ăn vừa hỏi: “À đúng rồi, cậu và Phó Hàn Tranh thế nào rồi?”
“Chẳng thể nào cả, không biết tại sao mình cảm thấy gần đây anh ấy đối xử với mình khá lạnh nhạt và tho d.”
Lục Hì Bảo đoán: “Liệu có phải vì anh ấy phải giao tiếp nhiều nên một không?”
“Có lẽ vậy, nhưng mà mình cứ cảm thấy không yên tâm. Hỉ Bảo, câu nói xem liệu có phải mình đã mất đi sức thu hút với anh ấy rồi không?”
Mộ Vi Lan không phải là cao thủ tình yếu, Lục Hi Bảo cũng không phải, vì thế hai người giống như học sinh tiểu học đang thảo luận về chuyện tình cảm, không thể đưa ra kết luận chính xác nào.
Lục Hi Bảo lập tức liếc nhìn ngực của Mộ Vi Lan và nói: “Sức thu hút… lẽ nào Phó Hàn Tranh thích to hon?”
“ ”
Mộ Vi Lan bị sặc mì, cô họ khan mấy tiếng, sắc mặt đỏ bừng.
Lục Hi Bảo vội vàng đưa khăn giấy cho cô: “Cậu không sao chứ?”
Mộ Vị Lan bật cười nói: “Cậu có thể đừng nói thắng ra như vậy được không.
Lục Hì Bảo suy tư nói: “Mình nghĩ đàn ông đều thích ngực to, eo thon, chân dài, mềm mại. Nhưng mà người đàn ông như Phó Hàn Tranh cũng tầm thường như vậy sao?”
Sau khi ăn trưa xong, Mộ Vi Lan và Lục Hi Bảo đều khả nọ, hai người khoác tay nhau đi dạo quanh trung tâm mua sắm.
Khi đi đến một cửa hàng đồ nội y nổi tiếng trên lầu hai, Lục Hi Bảo đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm Mộ Vĩ Lan với đôi mắt to tròn, ánh mắt cô lóe sáng lên.
Mộ Vi Lan tò mò: “Sao vậy?”
Lục Hì Bảo nhướn mày nói: “Mình nghĩ ra một cách ”
Lục Hì Bảo kéo Mộ Vi Lan vào trong cửa hàng để nội y.
Mộ Vi Lan khó hiểu hỏi: “Cậu muốn mua nội y à?”
“Không mình muốn mua, mà là cậu mua.”
Lục Hì Bảo bước đến gần, dùng giọng nói thật nhỏ mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy: “Trước đây mình và bạn cùng phòng của mình xem phim s.e.x, các nữ chính trong đó thường mặc đồ nội y rất gợi cảm để quyến rũ đàn ông. Nếu cậu mặc nó, không chừng Phó Hàn Tranh sẽ nổi hứng thú với cậu đấy!
Hai mắt Lục Hi Bảo sáng ngời, Mộ Vì Lan bản tin bán nghi: “Như vậy có được không?”
“Cậu không thử làm sao biết được hay không? Cậu cứ thử đi
Thật ra, Mộ Vĩ Lan rất khinh thường việc “quyến rũ” Phó Hàn Tranh theo cách này. Dù sao Phó Hàn Tranh cũng là chồng của cô, tại sao cô phải dụ dỗ anh như thế chứ
Nhưng mà, Hì Bào nói đúng, đây chính là thú vui của đàn ông. Đàn ông đều thích những điều bất ngờ như vậy. Là một người đàn ông, Phó Hàn Tranh chắc cũng không thể tránh khỏi điều này.
Nhân viên bán hàng bước tới và lịch sự hỏi: “Hai cô muốn mua gì thế?”
Lục Hì Bảo hằng giọng nói: “Đem đồ nội y gợi cảm nhất của cửa hàng các cô tới đây! Nhân viên bán hàng mìm cười nói: “Được.”
Khuôn mặt Mộ Vi Lan đò ứng. khi nhân viên bán hàng đem bộ nội y gợi cảm nhất tới, Mộ Vi Lan và Lục Hì Bảo đều ngây người ra.
Cái này…cái này cũng được gọi là đồ nội y sao?
Nhân viên bán hàng điềm tĩnh giới thiệu: “Bộ đồ nội y sexy này, bất kể là ai mặc chắc chắn cũng sẽ khơi dậy lòng hạm muốn của người đàn ông, hơn nữa hai cô đây đều xinh đẹp và có thân hình hoàn hảo. Mô Vị Lan nhìn những sợi dây và chất liệu vài lưới ren, cô cảm thấy mình không thể chấp nhận được, cô kéo Lục Hi Bảo lại gần và nhỏ tiếng nói: “Hay là thôi đi, cái này lộ nhiều quá rồi! Mình sợ Hàn Tranh sẽ cảm thấy thô tục
Nhân viên bán hàng nghe thấy lời của Mộ Vi Lan liền nói: “Đàn ông đều nói thô tục và hở quá nhiều, nhưng phản ứng của cơ thể mới là thật nhất. Cô cứ thử đi, kết quả chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Lục Hì Bảo thôi thúc cô: “Mua đi, cậu không thử làm sao biết được anh ấy có thích hay không!”.
Cuối cùng, Mộ Vi Lan đã mua bộ đồ nội y gợi cảm đó.
Khi Mộ Vi Lan về nhà, trời vẫn chưa tối. Sau khi về đến nhà, cô liền giặt bộ đồ nội y mới mua và đem đi phơi khô.
Sau khi tắm xong, cô nhìn bộ đồ nội y đó và do dự một lúc lâu, cô không biết có nên mặc vào và đợi Phó Hàn Tranh trở về hay không.
Cô nằm trên giường một lúc lâu, gần đến chín giờ, ngoài sân vang lên tiếng động cơ xe ô tô. Phó Hàn Tranh đã trở về.
Mộ Vi Lan lấy bộ đó nội y gợi cảm trên giường, cô nhanh chóng lao vào phòng tắm và vội vàng mặc nó
Sau khi mặc xong, cô khoác áo choàng tắm bên ngoài và ra khỏi phòng tắm. Lúc này Phó Hàn Tranh đã vào đến phòng ngủ. “Anh về rồi à…”
Phó Hàn Tranh gật đầu, nhìn mái tóc còn ướt của cô, anh hỏi: “Em tắm xong rồi à?”
“Ừm, anh có muốn đi tắm không?”
Mộ Vi Lan hỏi.
Sau khi Phó Hàn Tranh vào phòng tắm, Mộ Vi Lan khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cô nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, cô ngồi bên mép giường, càng ngày càng căng thẳng.
Lát nữa cô phải làm như thế nào đây?
Cô cởi thẳng áo choàng tắm và nhảy mắt đưa tình với anh?
Mộ Vi Lan tưởng tượng ra hình ảnh đó trong đầu… quả lẳng lơ rồi!
Hay là đổi cách khác nhì
Cô khép nép ngồi trên giường, nằm tay anh và đưa vào trong áo choàng tắm? Mộ Vi Lan vội vàng lắc đầu, Như vậy cũng không được.