Chu Tiểu Ninh không dễ dàng bị từ chối mà từ bỏ như vậy, cô ấy tỏ ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, tiếp tục khẩn cầu: “Đàn anh Lâm, tôi có thể ngồi trước mặt anh được không? Muốn đón xe từ nơi này đến trường học tốn rất nhiều tiền. Coi như là anh làm chuyện tốt, thuận đường đưa tôi trở về trường học đi”
Mặt Lâm Bạc Thâm không thay đổi, vẻ mặt không có chút biểu cảm gì, đôi môi mỏng chỉ nhả ra hai chữ cự tuyệt: “Không được”
“Tại sao vậy?”
Lâm Bạc Thâm cau mày, không kiên nhãn nói: “Không tiện.”
Bỏ lại hai chữ lạnh lùng vô tình này, Lâm Bạc Thâm phóng xe rời đi.
Chu Tiểu Ninh đứng tại chỗ, tức giận giậm chân tại chỗ, tại sao đối phó với Lâm Bạc Thâm lại khó như vậy chứ.
Không biết rốt cuộc Phó Mặc Tranh đã dùng thủ đoạn hồ ly tinh gì mà có thể khiến Lâm Bạc Thâm mắc câu chứ.
Bộ dạng hai người giống nhau mà tại sao Lâm Bạc Thâm lại không ăn được bộ dạng này của cô ấy chứ?
Cô ấy sẽ không bỏ cuộc, trước đây Phó Mặc Tranh cũng đã bị từ chối mấy lần rồi, chỉ cần cô ấy kiên trì thì nhất định có thể đoạt lại Lâm Bạc Thâm.
Lâm Bạc Thâm đi đến cổng trường học, đón Phó Mặc Tranh.
Phó Mặc Tranh ngồi ở trước mặt anh, hỏi: “Bạc Thâm, tối nay anh có thể làm món tôm kho được không?”
“Muốn ăn tôm sao?” Lâm Bạc Thâm kho tôm rất giỏi.
“Vâng Nhớ tới chuyện gặp Chu Tiểu Ninh ở cửa công ty luật Quân Hợp, Lâm Bạc Thâm hỏi: “Quan hệ của em với bạn cùng phòng của em như thế nào?”
Phó Mặc Tranh hơi sửng sốt, không nghĩ tới Lâm Bạc Thâm lại quan tâm đến mối quan hệ bạn học của cô ấy, cô ấy quay khuôn mặt nhỏ.
nhắn sang nhìn anh, híp đôi mắt lại cười thật to với anh ấy.
Dường như càng ngày anh ấy càng quan tâm đến cô ấy hơn.
“Ừm… Quan hệ của em với Giản Mông và Lý Duyệt cũng khá tốt, nhưng em có một mối quan hệ không tốt lắm với người còn lại. Đàn anh Lâm có thể giúp em xây dựng mối quan hệ này tốt hơn sao?”
Lâm Bạc Thâm: “Sau này hãy tránh xa cô ấy ra một chút”
“Cô ấy? Anh đang nói đến ai vậy?”
“Chu Tiểu Ninh”
Phó Mặc Tranh không hiểu: “Bạc Thâm, tại sao anh lại biết Chu Tiểu Ninh, lại còn biết quan hệ của em với Chu Tiểu Ninh không được tốt nữa?”
Lâm Bạc Thâm trừng mắt nhìn cô ấy, nói: “Người khác sắp cướp bạn trai của em đi rồi mà em cũng không biết: Ngày hôm sau, Phó Mặc Tranh đi học, vào phòng học cô ấy đã nhìn thấy Chu Tiểu Ninh đang ngồi cùng với đám người Lý Duyệt.
Phó Mặc Tranh đi tới, gõ xuống bàn của cô ấy, nhìn thẳng vào cô ấy: “Cô đi ra ngoài với tôi một lát, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Chu Tiểu Ninh cũng không hề nao núng, bởi vì vốn dĩ trong lòng cô ấy đã có oán hận đối với Phó Mặc Tranh rồi.
“Sắp vào lớp rồi đó cô chủ à, cô gọi tôi ra ngoài làm cái gì, có lời gì mà không thể nói trước mặt mọi người sao?”
Phó Mặc Tranh giật giật khóe môi, cười lạnh lùng: “Tôi cũng không có vấn đề gì cả, nhưng tôi sợ nói những chuyện này ra ở trước mặt mọi người ngược lại sẽ khiến cho cô mất mặt trước mặt họ đấy”
Dường như Chu Tiểu Ninh đã đoán được cô ấy muốn nói gì, trong lòng bỗng căng thẳng, đứng dậy đi ra khỏi phòng học với Phó Mặc Tranh.
Ở hành lang bên ngoài phòng học.
Vẻ mặt của Chu Tiểu Ninh không kiên nhẫn: “Nói đi, có chuyện gì?”
Phó Mặc Tranh cũng không có biểu cảm gì, cô ấy cũng không thích vòng vo nên lập tức đi thẳng vào vấn đề, nói: “Người đẹp ngọt ngào là tên tài khoản của cô có đúng không?”
Ánh mắt Chu Tiểu Ninh run lên, biểu tình trở nên mất tự nhiên, cô ấy gượng cười, nói: “Cô đang nói gì vậy, tôi không hiểu”