Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 761:





Kiều Lạc dở khóc dở cười, đột nhiên cô ấy không nhịn được mà bật cười thành “Tâm lý của anh không được bình thường sao? Nếu ngày nào tôi cũng rửa mặt bằng nước mắt, chẳng phải mắt tôi đã mù từ lâu rồi sao?”





Kỳ Ngạn Lễ dừng lại, đôi mắt đen láy nhìn cô ấy một cái rồi nghiêm túc nói: “Cho nên, anh không thể chịu đựng được việc đó. Anh không muốn em khóc. Cho dù là vì anh, cũng không thể”








Lông mi của Kiều Lạc khẽ run rẩy khiến nước mắt tuôn rơi. Cô ấy ngẩng đầu hôn lên đôi môi mỏng của Kỳ Ngạn Lễ.





Lí Đạt ở phía sau cũng hiểu chuyện mà quay lưng đi để không nhìn bọn họ.





Ở dưới chân núi.





Đội tìm kiếm và cứu hộ đã thấy Kỳ Ngạn Lễ ôm Kiều Lạc xuống núi.





Bọn họ vội vàng giật mình rồi cau mày nói với Kiều Lạc: “Cô làm sao vậy? Không phải bảo cô ở dưới chân núi chờ sao? Sao cô lại tự tiện chạy lên núi tìm người?”



VietWriter






Kiều Lạc đang định giải thích thì Kỳ Ngạn Lễ dường như hiểu ra điều gì đó, anh ta lạnh lùng trả lời: “Hung dữ làm gì? Không nói chuyện dễ nghe hơn chút được sao?”





Nhân viên tìm kiếm và cứu hộ: Kỳ Ngạn Lễ b; u Lạc vào trong xe và bảo Lí Đạt tăng nhiệt độ lên vì cả hai đều đã ướt sũng.





Kiều Lạc nói: “Tôi nghĩ tình trạng sạt lở đất không còn xảy ra nữa, trường học tạm thời an toàn. Tôi sẽ đưa anh về ký túc xá để tắm nước.





nóng và thay quần áo khô”





Nếu tiếp tục như vậy thì cả hai người sẽ bị cảm sốt mất.





Kỳ Ngạn Lễ đột nhiên quay lại, anh ta dùng ánh mắt trong veo nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Em không sợ tên họ Hà kia hiểu lầm sao?”





Kiều Lạc: “… Từ khi nào mà anh sợ Hà Vận hiểu lầm quan hệ của chúng ta?”





Người đàn ông đột nhiên nở nụ cười: “Đương nhiên là anh không sợ tên họ Hà kia hiểu lầm cái gì, anh ta hiểu lầm càng nhiều càng tốt”





“Biết ngay là như vậy mà: Kiều Lạc cong môi lẩm bẩm: “Dù sao quan hệ của chúng ta là như vậy, không có gì phải hiểu lầm hay giải thích cả”





Giọng cô không lớn không nhỏ, giống như đang tự nói chuyện với chính mình, nhưng Kỳ Ngạn Lễ lại nghe rõ từng chữ một.





Anh ôm Kiều Lạc vào lòng rồi nói với Lí Đạt: “Lái xe đến trường học”





Kiều Lạc cũng lười từ chối, sống sót sau tai nạn khiến cô ấy mệt chết rồi.





Trở lại trường học, Kiều Lạc sắp xếp một phòng ký túc xá trống cho Lí Đạt.





Sau đó, cô ấy mang theo Kỳ Ngạn Lễ lẻn vào phòng của mình.





Kỳ Ngạn Lễ đi theo sau rồi cau mày nhìn chằm chằm vào cô ấy.





Kiều Lạc quay lại nhìn anh, cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Anh nhìn tôi như thế này làm gì?”





Anh ta lạnh lùng trả lời: “Em còn nói không sợ bị cái tên họ Hà kia hiểu lầm. Bây giờ lại lén lút như vậy, anh không thể vào phòng em một cách đường đường chính chính sao?”





Kiều Lạc khẽ khit mũi mà không thèm để ý đến anh ta, cô ấy tập trung đi đến phòng tắm, sau đó mở nước nóng rồi nói: “Anh đừng gọi người khác là ‘họ Hà này họ Hà kia, anh ấy tên là Hà Vận. Anh nên tôn trọng người khác.”





Kỳ Ngạn Lễ hừ lạnh, phát cáu nói: “Anh gọi anh ta bằng họ của anh ta thì có sao đâu? Anh ta…”





Kỳ Ngạn Lễ muốn nói: “Anh ta không để ý tới sự sống chết của em, em còn nói giúp cho anh ta.”





Tuy nhiên, sau đó lại không nói ra nữa, anh ta có vẻ hơi hẹp hòi khi nói xấu sau lưng cái tên họ Hà kia. Mặc dù anh ta không chừa thủ đoạn nào trong việc kinh doanh, nhưng anh ta cũng không xấu xa đến mức đó.





Kiều Lạc vừa pha nước nóng vừa hỏi: “Anh bị sao vậy?”





Kỳ Ngạn Lễ cau mày, lạnh lùng trả lời: “Không có chuyện gì, anh chán ghét người này”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK