Lục Hỉ Bảo còn chưa kịp phản ứng anh muốn gọi điện thoại cho ai, chỉ nghe thấy anh ấy nói với đầu dây bên kia: “Chuyện Lục Hỉ Bảo mang thai phải giữ bí mật, cô không được nói cho người khác biết.”
Bên kia Nguyệt Như Ca nói không nên lời: “Giang Thanh Việt, sáng sớm anh đã gọi điện thoại cho tôi, nói Lục Hỉ Bảo nhà anh đang mang thai. Anh không phải muốn cả thế giới vui mừng theo sao, bây giờ lại gọi điện thoại cho tôi, bắt tôi phải giữ bí mật, thì vừa rồi đừng nói cho rồi nữa, ai muốn biết Lục Hỉ Bảo nhà anh đang mang thai, tôi có thể chạy đi nói với ai chứ?”
Giang Thanh Việt: “….”
Lục Hỉ Bảo: “….”
Chờ sau khi Giang Thanh Việt bị Nguyệt Như Ca cúp điện thoại, Lục Hỉ Bảo vừa uống cháo gà, vừa thổi phù phù, nhịn không được cười ra tiếng.
Ư, “Cục cưng, em cười cái gì?”
Lục Hỉ Bảo ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười híp mắt nhìn anh ấy: “Giang Thanh Việt, em cảm thấy bây giờ anh càng ngày càng đáng yêu, hơn nữa càng ngày càng tăng level”
VietWriter
Nói xong, Lục Hỉ Bảo kéo thấp cổ Giang Thanh Việt xuống, cô ấy kiễng hai chân lên rồi hôn qua loa một cái lên đôi môi mỏng của Giang Thanh Việt.
Đáng yêu? Loại từ đáng yêu này, sao có thể dùng ở trên người đàn ông cao lớn, nghiêm túc như anh ấy chứ! Ngược lại dùng ở trên người cô ấy mới thỏa đáng.
Giang Thanh Việt nhướng mày, nghiêm trang nói: “Sau này không cho phép em nói anh đáng yêu”
Trong lòng Lục Hỉ Bảo cười như điên: “Ha ha ha, Giang Thanh Việt anh thật đáng yêu!”
“Có phải em ngứa đòn hay không?”
Người đàn ông ôm cô ấy, bàn tay gãi gãi eo cô ấy, Lục Hỉ Bảo sợ nhột cười khanh khách: “Dừng lại, anh đừng gãi nữa, thật nhột!”
Giang Thanh Việt nhìn khuôn mặt trắng nõn thuần khiết của cô gái, ánh mắt anh ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc, bàn tay đặt lên bụng của cô gái: “Hỉ Bảo, anh vô cùng mong đợi đứa bé này chào đời. Bởi vì anh yêu em, cho nên anh cũng yêu đứa bé này. Anh không muốn em và đứa bé của chúng ta chịu chút thương tổn gì dù là nhỏ nhất. Có điều việc anh giữ hai người ở dưới mí mắt sẽ khiến em phản kháng, nhưng em có thể chịu oan ức một đoạn thời gian hay không, chờ đến khi đứa bé ra đời rồi em nghỉ ngơi để lại sức xong. Lúc đó em muốn đi làm việc, anh cũng sẽ không ngăn cản em nữa”
‘Vành mắt Lục Hỉ Bảo ửng đỏ, trong lòng rất cảm động. Cô ấy xoay người ôm chặt lấy eo của anh ấy, ở trong ngực anh ấy lắc đầu một cái: “Giang Thanh Việt, em không tủi thân chút nào. Em biết anh làm tất cả mọi chuyện đều bởi vì nghĩ cho sự an toàn của em và con, cho nên em không trách anh”
Giang Thanh Việt cảm ơn anh đã buông bỏ tất cả tiền tài, dốc hết
Một bên là vú em, một bên là người chồng đảm đang của gia đình, người tám lạng kẻ nửa cân
Đảo mắt một cái đã đến mùa đông, đứa bé trong bụng Lục Hỉ Bảo đã tròn năm tháng.
Cha mẹ Lục cũng đến Bắc Thành, nhưng khi nhìn thấy ngôi biệt thự lớn mà hai người đang ở, họ không khỏi cằn nhän mấy câu. Cha mẹ Lục cũng biết con rể rất tài giỏi và giàu có nhưng vẫn lảm nhảm công dân cần phải cần cù tiết kiệm.
Mẹ Lục sờ bụng Lục Hỉ Bảo, vừa tò mò vừa vui mừng nói: “Không biết cục cưng là trai hay gái nữa đây. Nếu là bé trai thì nên giống Thanh Việt là tốt nhất, giống Thanh Việt thì vừa cao ráo đẹp trai vừa tài năng xuất chúng. Hai đứa đã nhờ ai xem đây là trai hay gái chưa?”
Lục Hỉ Bảo lắc đầu một cái, cười nói: “Mẹ à, con và Giang Thanh Việt đều cảm thấy đây là một bất ngờ đáng chờ mong, biết trước thì chẳng có ý nghĩa gì nữa. Cơ mà sao mẹ lại để ý nó là trai hay gái chứ, dù sao thì con cũng nhờ nuôi bé mà”
“Con bé này, mẹ còn chưa đồng ý nuôi cháu giúp hai đứa mà”
“Mẹ yêu ơi, con biết mẹ hiểu con nhất mà, sau này chắc chắn mẹ sẽ giúp con nuôi bé thôi, như thế thì con và Giang Thanh Việt sẽ có thời gian để cùng nhau đi chơi rồi.
Mẹ Lục vừa cười vừa mảng: “Còn chưa sinh con mà đã nghĩ đến chuyện đi chơi rồi, có ai làm mẹ như con không, về sau mẹ không cho con ham chơi như con nít thế đâu nhé”
“Ối dào ôi, mẹ à, ngày nào mẹ cũng nói vậy, con nghe muốn nhàm tai rồi đây này. Hay là mẹ và bố con về thị trấn Thanh Hà đi, chứ con thấy lần nào mẹ tới cũng làm con đau đầu lắm á”
Mẹ Lục khẽ cười, vỗ nhẹ lên lưng Lục Hỉ Bảo, mắng: “Con nhóc này, lười quá! Suốt ngày lại còn bắt Thanh Việt nấu cơm cho con!
Lục Hi Bảo nói với vẻ ngây thơ vô số tộ h ấy nấu ngon mà, con mà nấu thì có mà anh ấy ghét bỏ con nấu dở ấy”
“Lười quá, lấy cớ cũng nhiều nữa”
Mẹ Lục đứng dậy xuống phòng bếp, gọi Giang Thanh Việt: “Thanh Việt ơi, con ra phòng khách ngồi với Hỉ Bảo xem tỉ vi đi, dưới này để mẹ trông chừng cho. Con cũng thật là, quá chiều chuộng con bé, mặc dù con gái bây giờ chuộng có chồng nấu cơm nhưng con cũng không nên ôm đồm hết vào mình chứ. Hỉ Bảo đã sắp lười chảy thây rồi đó”
“Mẹ, không phải bây giờ Hỉ Bảo đang mang thai sao? Khi nào cô ấy sinh con rồi thì đương nhiên phải xuống bếp nấu cơm thôi”