Lâm Bạc Thâm đã dưỡng bạn gái mình thành một đứa trẻ.
Ví dụ, vào lúc này, Lâm Bạc Thâm đang ở trong văn phòng, một tay lật xem tài liệu, còn một tay khác bị Phó Mặc Tranh cầm nghịch ngợm.
Cô gái xắn tay áo sơ mi để lộ cánh tay thon dài và xinh đẹp của người đàn ông, cô cầm một cây bút ký màu đen lên, vẽ vòng vòng vào bên trong cánh tay trái của anh.
Lâm Bạc Thâm tập trung vào công việc, chỉ cảm thấy hơi ngứa ở cánh tay trái, nhưng cũng không quan tâm.
Khi anh nhìn lên lần nữa, anh chỉ thấy một quả cam nhỏ do ai đó vẽ ở bên trong cánh tay trái.
Lâm Bạc Thâm hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm quả cam nhỏ, hỏi: “Em đóng dấu anh à?”
Ai đó đang một tay cầm bút, tay kia chống căm, tự hào cười toe toét, mắt ngọc mày ngài: “Có phải em vẽ vừa sinh động vừa đẹp không?”
“Tại sao lại vẽ quả cam?” Lâm Bạc Thâm thâm thúy nhìn đường nét nhỏ bé trên tay.
Người nào đó có lý chẳng sợ: “Quả cam tượng trưng cho em. Trên cánh tay anh vẽ một quả cam, nghĩa là anh là của em”
Lâm Bạc Thâm nhìn cô một hồi lâu, đặt tập tài liệu trong tay xuống, hai tay thả lỏng, ôm cô vào lòng, cúi đầu, đôi môi mỏng hôn lên vành tai nhỏ của cô, bên cạnh nhỏ giọng nói: “Cho dù không đóng dấu, anh cũng là của em, không ai có thể tước đoạt được”
Người nào đó vui vẻ đến mức muốn bay vài vòng.
Ngày hôm sau, Lâm Bạc Thâm tan làm.
Đi đường tắt đến một tiệm xăm.
Đêm qua, quả cam nhỏ mà Phó Mặc Tranh vẽ ở bên trong cánh tay trái vẫn còn đó.
Lâm Bạc Thâm không biết ma xui quỷ khiến thế nào dừng xe, bước vào tiệm xăm.
Thợ xăm nhìn thấy vẻ ngoài lạnh lùng chớ đến gần của Lâm Bạc Thâm, cảm thấy có gì đó khá quái dị. Đại khái cảm thấy kiểu người có khí chất như anh, sẽ không đến để xăm hình.
Thợ xăm cười, hỏi: “Anh muốn xăm hình gì?”
Lâm Bạc Thâm xắn tay áo sơ mi, để lộ cánh tay trái, nói: “Cứ theo mẫu này”
Người thợ xăm nhìn lướt qua, cười nói: “Rất ít khách hàng đến lấy xăm quả cam. Mạn phép hỏi một câu, quả cam này đối với anh có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”
Lâm Bạc Thâm chưa bao giờ thích nói chuyện với người lạ, nhưng anh thấp mi nhìn hình vẽ quả cam nhỏ ở bên trong cánh tay trái, lông mày khẽ nhếch, nhàn nhạt nói hai chữ: “Tôi thích”
“Được, vậy tôi sẽ xăm cho anh theo mẫu này, có muốn dùng màu không?”
“Cam ấm, cám ơn”
“Được”
Một giờ sau, Lâm Bạc Thâm bước ra khỏi tiệm xăm, nhìn hình xăm quả cam ở bên trong cánh tay trái, môi mỏng nhếch, rất đắc ý.
Sau đó, cho dù chia tay, Lâm Bạc Thâm cũng không chịu đi xóa hình xăm.
Cái hình quả cảm đó, như xăm trên da thịt, xăm trong máu thịt anh, khó mà lột bỏ, không chịu từ bỏ, là thích, là trân trọng và cưng chiều.
Lúc Lâm Bạc Thâm đạp xe đến trường để đón Phó Mặc Tranh tan học, Phó Mặc Tranh đang ngồi xổm bên bồn hoa cạnh tòa giảng đường, đã đợi hơn 20 phút.
Khi Lâm Bạc Thâm lái xe tới, Phó Mặc Tranh nói: “Sao giờ anh mới đến? Em đã đợi anh gần nửa tiếng rồi”
“Trên đường có chút việc trì hoãn”
Phó Mặc Tranh bước tới, bị Lâm Bạc Thâm ôm ngồi trên thanh ngang xe đạp.
Ngay khi Phó Mặc Tranh vừa cúi đầu, đập vào mắt là hình xăm quả cảm nhỏ bên trong cánh tay trái, mà Lâm Bạc Thâm đang nắm ghi đông xe đạp.
Đôi tay nhỏ bé, trắng nõn của cô gái chạm sờ lên, quay mặt lại nhìn Lâm Bạc Thâm: “Anh đi xăm à?”