Sắc mặt Mộ Vi Lan ửng đỏ: “Em với anh chưa hợp pháp đâu, em còn chưa đồng ý gả cho anh đâu!”
Không thể để anh quá tự phụ, cũng không thể để anh cưới được cô dễ dàng như vậy. Nếu không, sau khi kết hôn chẳng phải anh sẽ không biết trân trọng sao?
Nhưng trong lòng Mộ Vi Lan sớm đã hét lên hàng trăm lần–cưới em.
Phó Hàn Tranh vừa lái xe vừa tiếp tục chủ đề vừa nãy, anh nhướn mày hỏi: “Em thì sao? Còn chưa trả lời anh.”
Giản Triết ngoại tình, cô không thể tha thứ. Vậy anh ngoại tình, liệu cô có tha thứ cho anh không?
Tất nhiên, Phó Hàn Tranh hỏi vấn đề này không phải là vì để sau này anh ngoại tình dễ xin cô tha thứ. Anh chỉ đơn giản muốn xem, trong lòng cô, anh có quan trọng hơn Giản Triết nhiều không.
Mộ Vi Lan suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Dường như em không thể không tha thứ cho anh được. Em không thể tha thứ cho Giản Triết là bởi vì giữa em và anh ta không có quá nhiều ràng buộc, chỉ đơn thuần yêu đương mà thôi, rất dễ tan vỡ. Nhưng nếu như kết hôn, em không thể vô tư thoải mái được. Trừ khi, anh thực sự ngoại tình quá nhiều lần, khiêu khích giới hạn của em. Nếu chỉ là một lần vô tình, em nghĩ em sẽ tha thứ cho anh, cho dù là vì bọn trẻ.”
Mộ Vi Lan nói đều là thật lòng, không hề tồn tại ý nghĩ trái ngang gì. Nhưng quan trọng là, Phó Hàn Tranh chỉ ngoại tình thể xác một lần, nếu tinh thần anh cũng ngoại tình, vậy có lẽ cô cũng không thể chịu đựng được nổi một lần.
Người đàn ông này đã không yêu cô, cô còn gì để vương vấn nữa chứ.
Phó Hàn Tranh một tay điều khiển vô lăng, một tay vươn ra giữ cổ cô và nói: “Lại đây.”
“Hả? Làm gì thế?”
Mộ Vi Lan lại gần, Phó Hàn Tranh liếc nhìn phía trước rồi hôn lên trán cô và nói: “Tiểu Lan, anh sẽ không ngoại tình. Nếu anh chỉ muốn chơi bời, anh sẽ không kết hôn với em. Nếu thực sự có một ngày anh nằm trên giường với một người phụ nữ khác, vậy thì anh chắc chắn là người bị hãm hại.”
Anh thật là ngạo mạn!
VietWriter
Nhưng mà những gì Phó Hàn Tranh nói, cô đều tin. Bởi một người đàn ông như anh, nếu không muốn ổn định cuộc sống, muốn tiếp tục phiêu lưu chơi bời là một chuyện rất bình thường. Đối với những người như họ, kết hôn với một người phụ nữ, nếu không phải là vì để mở rộng kinh doanh, vậy thì chắc chắn là bởi vì bản thân rất thích người phụ nữ đó.
Giang Thanh Việt đưa Lục Chỉ Bảo về căn hộ mà cô thuê. “Chìa khóa ở đâu?”
Lục Hỉ Bảo say bí tỉ, làm sao tìm được chìa khóa chứ, cô mím môi nói: “Trong túi…”
Giang Thanh Việt tìm trong túi cô một lượt, trong túi xách của cô có đủ thứ linh tinh. Khi chìa khóa rơi ra khỏi túi cô, băng vệ sinh trong túi cô cũng rơi ra theo. Một gói màu hồng rơi xuống đất, sắc mặt Giang Thanh Việt tối sầm.
Sau khi mở cửa, anh ném Lục Chỉ Bảo lên chiếc giường nhỏ, động tác khá thô bạo, Lục Hỉ Bảo rên rỉ: “Ưm…đau quá!”
Giang Thanh Việt bước tới cửa, nhặt miếng băng vệ sinh màu hồng dưới đất lên và đóng cửa lại.
Có lẽ bởi vì Giang Thanh Việt ném cô lên giường, Lục Hí Bảo nằm bò bên cạnh giường, đột nhiên cảm thấy buồn nôn. “Ừm…tôi buồn nôn!”
Giang Thanh Việt bế Lục Hỉ Bảo vào trong phòng tắm, Lục Hỉ Bảo lại nôn hết lên người Giang Thanh Việt.
Giang Thanh Việt là một bác sĩ, nhưng lại là bác sĩ rất ưa sạch sẽ!
Lông mày của anh nhảy dựng lên, nhẫn nhịn không đánh Lục Hỉ Bảo. Anh đưa tay lên ấn thái dương, giống như một giáo viên dạy học sinh tiểu học, anh kéo Lục Hỉ Bảo đến bên cạnh bồn cầu: “Nôn hết đi.”
Buổi trưa Lục Hỉ Bảo ăn quá nhiều, cô bò bên bồn cầu nôn một bãi lớn, nhưng may mà Giang Thanh Việt là bác sĩ, anh đã nhìn thấy nhiều những cảnh ghê tởm hơn nên những thứ này chẳng là gì cả.
Chủ nhiệm Giang hằng ngày thực hiện vô số ca phẫu thuật, nhìn thấy vô số nội tạng nhuốm máu, đó mới là những thứ đáng kinh tởm. Đối với thứ này, hừ, quả là bình thường.
Lục Hỉ Bảo hai mắt đỏ ửng, đáng thương nói: “Tôi…tôi nôn xong rồi.”
Giang Thanh Việt bể người phụ nữ nhỏ bé đến trước bồn rửa mặt, mở vòi nước để cho cô rửa mặt, súc miệng.
Cô say rượu, động tác rất ngốc nghếch. Giang Thanh Việt cả người dính những thứ nôn của cô, có chút khó chịu. Anh trực tiếp lột bỏ quần áo của cô, và cả…của chính mình.
Lục Chỉ Bảo vội vàng nói: “Anh anh anh…anh cởi quần áo của tôi làm gì!” Giang Thanh Việt bình tĩnh thốt ra hai chữ: “Đi tắm.”
Giọng điệu đó thực sự không có một chút dục vọng nào.
Lục Chỉ Bảo lớn tiếng gọi: “A! Anh muốn sàm sỡ tôi!”
Giang Thanh Việt ném cô vào trong bồn tắm: “Trông dáng vẻ quỷ quái này của cô, cô nghĩ tôi có hứng thú không?” = Khi Lục Chỉ Bảo ngâm mình trong bồn tắm, cô thoải mái nheo mắt lại.
Thân hình của người đàn ông trước mặt này…cũng quá đẹp rồi!
Người uống say thường mất nhận thức, gan rất lớn, cô chọc tay vào bắp thịt rắn chắn trên ngực anh: “Trì Quân…anh tập thể hình khi nào vậy?”
Cô nhớ rằng người Trì Quân không rắn chắn đến như vậy!
Khóe môi Giang Thanh Việt khẽ giật: “Lục Hỉ Bảo!”
“Rõ!”
Lục Chỉ Bảo vô thức giơ tay lên.
Môi cô nóng rực lên, Giang Thanh Việt hôn lên đôi môi nhỏ của cô.
Chết tiệt, người phụ nữ này say như vậy, anh còn có hứng thú hôn cô!
Lục Hỉ Bảo thở không nổi, mặt cô đỏ ửng, đôi tay nhỏ bé đập vào vai người đàn ông trước mặt một cách bất lực.
Giang Thanh Việt tối sầm mặt lại, anh nghiến răng và nói từng chữ: “Lục Hỉ Bảo, cô nhìn cho rõ, tôi là Giang Thanh Việt, không phải Trì Quân!”
Giang….Giang Diêm Vương…! “Anh không được hôn tôi!”
“Tại sao!” Giang Thanh Việt nheo mắt, một tia nguy hiểm hiện lên trong đôi mắt đen láy của anh.
Lục Hỉ Bảo suy nghĩ một lúc lâu, nhưng không nghĩ ra được lý do gì: “Tóm, tóm lại…tôi sẽ không hôn Giang Diêm Vương đâu…”
“Sao thế, cô rất ghét tôi à?”
Khi Giang Thanh Việt nói điều này, giọng điệu của anh trở nên rất lạnh lùng.
Lục Hỉ Bảo vô thức co người lại, lúc thì gật đầu, lúc lại lắc đầu.
Nhưng mà, Lục Hỉ Bảo cũng không ghét Giang Thanh Việt.
Cô chỉ coi Giang Thanh Việt là thầy, là giáo viên thực tập của cô. Cô chưa từng nghĩ đến phương diện khác, trong lòng Lục Hỉ Bảo, Giang Thanh Việt là một người lạnh mặt vô tình, không nói tình người. Cô sẽ không yêu một người nghiêm túc như vậy, chắc chắn sẽ rất vô vị!
Quan trọng nhất là cô không thích Giang Diêm Vương!
Nhìn đôi tay trắng nõn nà của cô ôm trước ngực, nép mình trong góc bồn tắm, run rẩy đáng thương. Giang Thanh Việt vươn tay ra kéo cô lại gần, mạnh mẽ kéo đôi tay đang che chắn trước ngực của cô ra. “Với Trì Quân, cô cũng thẳng thắn bày tỏ như vậy?”
Nếu Lục Chỉ Bảo gật đầu, Giang Thanh Việt không thể bảo đảm mình sẽ không bẻ gãy cái cổ gầy guộc của cô.
Lục Chỉ Bảo mơ hồ muốn gật đầu, khi cô vừa gật, Giang Thanh Việt lạnh lùng quát: “Nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời!”
Lục Hỉ Bảo lắc đầu.
Đám mây đen dày đặc bao trùm khuôn mặt của Giang Thanh Việt lúc này mới tan ra một chút.
Anh kéo người phụ nữ nhỏ nhắn đang run rẩy vào lòng, tấm lưng thanh tú của cô áp vào lồng ngực rực lửa của anh. Giang Thanh Việt siết chặt tay cô và đưa lên môi hôn: “Đừng sợ, tôi sẽ không động đến cô.”
Lục Hỉ Bảo muốn khóc, muốn hét lên “biến thái”.