Giang Thanh Việt hút một hơi thuốc, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt của bố Lục, không hề né tránh, ánh mắt chân thành mà trịnh trọng: “Cả đời này, cháu sẽ yêu thương đứa con của Hỉ Bảo, nhưng cháu yêu đứa con của Hỉ Bảo hoàn toàn là bởi vì cô ấy. Cho nên nếu cháu yêu thương đứa bé một trăm lần thì cháu sẽ yêu thương vợ mình một nghìn lần. Hỉ Bảo là người con gái mà cháu muốn chung sống cả đời, cháu sẽ trân trọng cô ấy, che gió che mưa cho cô ấy”
Bọn họ hút thuốc ở dưới lầu xong đi lên thì Lục Hỉ Bảo cũng giúp đỡ mẹ Lục rửa chén đũa xong xuôi.
Lục Hỉ Bảo vừa nhìn thấy Giang Thanh Việt đi lên thì lập tức chạy tới nhỏ giọng hỏi: “Bố em có đánh anh không? Ông ấy không làm khó anh chứ?”
Mặc dù cô ấy hỏi rất nhỏ thế nhưng bố Lục vẫn nghe thấy được, bố Lục nhíu mày lại nhìn con gái: “Trông bố con là một người thô bạo như vậy sao? Động một chút là ra tay đánh người hả? Vả lại vóc dáng cậu ta to cao như thế, bố có thể đánh lại không?”
Lục Hỉ Bảo le lưỡi với bố già: “Không phải hồi chiều bố không phân rõ trắng đen đã ra tay đánh người ta rồi đấy thôi!”
“Đó không phải do cậu ta chắn cho con à!”
Giang Thanh Việt nhìn bố con bọn họ đấu võ mồm thì trong lòng dần dần ấm lên, nét mặt an dịu dàng giải thích với Lục Hỉ Bảo: “Anh và bác trai chỉ xuống lầu hút một điếu thuốc.
VietWriter
thôi” Lục Hỉ Bảo hít mũi, quả nhiên ngửi thấy mùi khói: “Bố à, sao bố lại dẫn theo Giang Thanh Việt đi hút thuốc thế? Hai người đều phải cai thuốc! Hút thuốc không tốt cho cơ thể đâu!”
Bố Lục nghe con gái lải nhải thì trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt nhưng vẫn giả bộ như không nhịn được nói: “Bố biết rồi, sao tuổi con còn nhỏ mà đã thích lải nhải như mẹ con thế? Mẹ con đã từng tuổi này rồi mà còn không lải nhải như con đó.”
Mẹ Lục bưng ấm trà vừa pha đi ra từ trong phòng bếp: “Mấy người đang nói gì đấy, tôi vừa pha ấm trà này. Giang Thanh Việt người ta đến nhà chúng ta nhưng ngay cả một ngụm trà cũng chưa được uống, hiện tại đúng lúc cơm nước xong xuôi rồi thì qua uống trà đi. Hỉ Bảo, mẹ vừa cắt một đĩa trái cây trong phòng bếp đấy, con vào bưng ra đi” Lục Hỉ Bảo híp cười mắt nói: “Vâng”
Trong phòng khách, hai người đàn ông uống trà và hai người phụ nữ ăn trái cây.
Cuối cùng thì mẹ Lục không ăn nên một mình Lục Hỉ Bảo.
ôm đa đựng trái cây cuộn trên ghế sô pha, cô gái cuộn chân lại vừa xem tivi vừa dùng xiên ăn trái cây.
Mẹ Lục trừng con gái rồi đưa tay nhẹ nhàng đánh cô ấy: “Sao con lại không biết lịch sự như thế, mẹ cắt một đĩa trái cây chỉ để một mình con ăn sao?”
Lục Hỉ Bảo lẩm bẩm: “Bố đâu có thích ăn trái cây”
“Vậy Giang Thanh không ăn à?” Lục Hỉ Bảo có chút đắc ý nói: “Anh ấy không ăn, con không hết ăn thì anh ấy mới ăn” Mẹ Lục: “… Con thật là đồ ham ăn” Giang Thanh Việt dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cô gái ấy rồi mới nhàn nhạt nói với mẹ Lục: “Là do ở cùng cháu nên cô ấy đã quen với việc thường xuyên ôm đĩa đựng trái cây vừa ăn vừa xem tivi”
Mẹ Lục sửng sốt một chút, sau đó nhếch miệng cười rồi lại nghiêm túc nói: “Chuyện này sao có thể quen được, sau này dưỡng thành thói quen xấu cũng không tốt.”
Không nghĩ đến Giang Thanh Việt này lại thương Hỉ Bảo như vậy, độ thiện cảm của mẹ Lục đối với người con rể tương lai này lại tăng thêm một cấp.
Ây nha, hiện đang mình đã chấp nhận người con rể tương lai này nên thật sự đúng là nhìn chỗ nào cũng vừa mắt.
Người đàn ông này đẹp trai cao ráo lại có khí chất lại cao, trước đó nghe Hỉ Bảo nói anh ấy còn là bác sĩ, nhìn hai bàn tay anh ấy rất thon dài, trông vừa dài vừa đẹp và khớp xương đều rõ ràng. Sau này Giang Thanh Việt và Hỉ Bảo sinh con ra nhất định sẽ cực kỳ xinh đẹp.
Mẹ Lục nghĩ như vậy thì trong lòng đã ngứa, bà muốn mau chóng được ăn kẹo ôm cháu rồi!
Cô con gái này không để bà bớt lo cho nên sau này bà nhất định phải bồi dưỡng đứa cháu cho tốt, để đứa cháu ngoan ngoãn nghe lời rồi lớn lên cũng làm bác sĩ như bố và mẹ nó.
Mẹ Lục nghĩ tới đây thì khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Lục Hỉ Bảo cắn một miếng dưa vàng Hami rồi nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ đang suy nghĩ gì đấy, cười không ngậm mồm vào được kia kìa. Mẹ, có phải gần đây mẹ trúng số độc đắc rồi không?”
Mẹ Lục lập tức thu nụ cười lại trừng Lục Hỉ Bảo: “Phi phi phi, con đừng nói bậy. Mẹ con là một người lý trí thế này thì làm sao lại mua xố số chứ?”
“Đã cười thành như vậy còn không phải trúng xổ số thì có thể là gì?”
“Ăn trái cây rồi xem TV của con đi.”
Mẹ Lục hung dữ với Lục Hỉ Bảo, Lục Hỉ Bảo ngoan ngoãn rụt cổ một cái rồi tiếp tục ăn trái cây xem tivi.
Mẹ Lục vừa quay đầu thì đã nhắc đến chuyện nhà của Giang Thanh Việt.
“Tiểu Giang à, bố mẹ cháu đã gặp Hỉ Bảo chưa?”