Trên đường từ thế giới đại dương về nhà, Phó Hàn Tranh vừa lái xe, vừa nói: “Nếu em thực sự thích xem cá voi và không sợ mệt, thì lần sau chúng ta sẽ lái xe thẳng ra biển để xem cá voi.”
Mộ Vi Lan cười, chỉ nói: “Được thôi.”
Nếu như cô vẫn còn cơ hội quay lại Bắc thành, cô thực sự rất muốn cùng anh đi ra biển đợi cá voi, rồi xem mặt trời mọc và mặt trời lặn.
Có điều cũng không biết cô còn có cải vận may này không nữa.
Về đến Tiên Thuỷ Vịnh, Mộ Vi Lan đãng trí, Phó Hàn Tranh ôm lấy cô từ phía sau, cúi đầu hỗn lên thái dương của cô, khàn giọng hỏi: “Sao thế mà cứ bí bách vậy “Không sao, em chỉ là đang nghĩ, chúng ta sẽ ra biển xem cá voi lúc nào
Phó Hàn Tranh cười nhẹ một tiếng, nói: “Đợi máy ngày nữa nghỉ, anh sẽ đưa em đi, đi ra biển ngắm ba ngày ba đêm cũng được. “Nếu như đến tết… không cần đi chúc tết họ hàng thân thiết à?”
“Họ hàng nhà chúng ta tuy nhiều, nhưng vì thế hệ của bố lớn, nên tất cả nhà chúng ta thế hệ cũng tương đối lớn, họ hàng đa phần là tiểu bối, có một số họ hàng cũng không hay qua lại, huống hồ, bầu không khí chúc tết của Bắc thành vốn dĩ đã tương đối ảm đạm, cùng lắm là mọi người đoàn tụ cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên
Mộ Vi Lan gật gật đầu, “Như vậy cũng tốt, vậy em không cần chào hỏi nhiều họ hàng như thế nữa, nhà bọn họ chắc cũng khó tiếp xúc”
Phó Hàn Tranh nhìn cô, phi cười, “Sao anh lại cảm thấy bà chủ Phó đang oán trách người nhà anh tính khí không tốt vậy nhỉ?”
“Lẽ nào không phải sao? Đặc biệt là… anh.”
Mộ Vi Lan xoay người lại từ trong lòng anh, đối diện với anh, ngón tay đặt lên lồng ngực của anh, rù mắt nhìn vào cúc áo sơ mi ở trước ngực anh nói: “Nàng mưa thất thường, có lúc cũng không biết chọc giận gì anh, mà đột nhiên lại lật mặt tức giận.
Nghe cô oán trách, Phó Hàn Tranh nằm lấy bàn tay nhỏ của cô, rù mắt xuống nhìn cô, trêu ghẹo “Nắng mưa thất thường em cũng không thích a?”
VietWriter
Mộ Vi Lan liếc nhìn anh, tỏ vẻ muốn tức giận, Phó Hàn Tranh vội vàng ôm lấy cô, xoà đầu của cô nói: “Sửa, sửa hết, sau này có nắng mưa thất thường với ai, thì cũng sẽ không nắng mưa thất thường với bà chủ “Cũng không được nắng mưa thất thường với tiểu Đường Đậu, con bé còn nhỏ, anh đối với con bé như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt.” Mộ Vi Lan dặn dò nói.
Phó Hàn Tranh bật cười, “Nghe giọng điệu này của em, ai không biết còn tưởng rằng anh bình thường ngược đãi tiểu Đường Đậu đấy.”
Mộ Vị Lan lại trở nên nghiêm túc, “Em biết là anh đối tốt với tiểu Đường Đậu, nhưng con bé còn nhỏ, anh cũng đừng nghiêm khắc với con bé quá. “Con cái ở trong nhà cứ phải biết sợ một người lớn, ông nội chiều nó, em lại buông thà con bé, nếu như anh không nghiêm khắc với con bé một chút, ha không phải đưa nó lên đầu sao”
Mộ Vi Lan lại lầm bầm mấy câu.
Phó Hàn Tranh liếc nhìn cô, “Sao anh cứ thay hôm nay em kì lạ sao ấy?”
“Kì là chỗ nào?”
Mộ Vi Lan lập tức cảnh giác.
Phó Hàn Tranh nhìn chăm chăm cô, nhìn một lúc lâu, cuối cùng mim cười, giơ tay xoa lên dấu của cô, nói: “Mau đi tắm rửa rồi ngủ đi.”
“Muộn thể này rồi, anh vẫn phải làm việc à?”
“Anh giải quyết mấy tập thư, làm xong anh sẽ quay lại ngủ với em luôn.”
Ánh mắt của anh rất nóng bỏng, đến nỗi làm cho vành tai của Mộ Vi Lan đỏ ửng lên, cô cúi đầu “Ừm một tiếng, “Vậy anh mau đi đi.”
Mộ Vi Lan tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra, thì nhìn thấy Phó Hàn Tranh đã từ phòng sách đi đến. “Nhanh như vậy à.
Phó Hàn Tranh đang loay hoay một cái lego, là của tiểu Đường Đậu hai hôm trước để lại, bảo anh ghép cho con bé, bàn tay to thon dài linh hoạt của người đàn ông, rất nhanh liền lắp ghép xong cái lego đó. “Em muốn anh ngủ cùng em như vậy, thì sao anh có thể rề rà được chứ, đã kích tính tính cực của em không tốt như nào, nói không chừng lại muốn làm ẩm T với anh nữa cơ. “.. Em làm gì có Mô Vị Lan bĩu môi, có không nói đạo lý đến vậy
Lại đây.
Phó Hàn Tranh vảy cô lại, Mô Vi Lan tin tưởng bước đến, “Làm gì?”
Phó Hàn Tranh hơi chau mày, “Em nói làm gì, đến đây để anh ôm.
Mộ Vi Lan dựa vào trong lòng anh.
Phó Hàn Tranh nói: “Em ở nhà lâu như vậy, anh thấy em thực ra rất nhàm chán, đợi ăn tết xong, nếu như em muốn ra ngoài làm việc, thì ra ngoài làm việc, qua lại với người bên ngoài cũng tốt, không đến mức bên cạnh không có bạn
Mộ Vi Lan ngẩng đầu có chút kinh ngạc nhìn anh. “Em nhìn anh làm gì?”
“Em không ngờ rằng, anh lại ủng hộ em ra ngoài làm việc kết bạn như vậy.”
Phó Hàn Tranh nói: “Chỉ cần không quá đáng, đương nhiên anh sẽ không phản đối. Hơn nữa em vẫn còn trẻ, anh cứ để em ở trong nhà cũng không tốt, tiếp xúc nhiều với bạn bè bên ngoài cũng tốt”
Mộ Vị Lan mìm cười ngọt ngào, đuôi mắt cong lại nhìn anh, “Giọng điều này của anh cứ như em là một sao. đứa trẻ, còn anh là người giang hồ vậy, có điều anh quả thực là người giảng hố “Tiếp xúc với bên ngoài nhiều thì em sẽ biết, ở nhà là một chuyện hạnh phúc biết bao, tiếp xúc với người ngoài nhiều, em cũng sẽ phát hiện, chồng em đối tốt với em như nào
Mộ Vị Lan bò dậy, sau đó nhào vào Phó Hàn Tranh, Phó Hàn Tranh không kịp để phòng, bị Mộ Vi Lan đẻ xuống giường.
Con mắt long lanh của cô nhìn anh: “Kể cả em không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không tiếp xúc với người ngoài, thì em cũng biết anh đối tốt với em như nào.”
Bây giờ, người đối tốt với cô vô điều kiện trên thế giới này, cũng chỉ có Phó Hàn Tranh mà thôi. “Em là muốn đè chết chồng em à?”
“.” Mộ Vi Lan đỏ mặt, lầm bầm, “Em nặng đến vậy sao? Em xuống là được chứ gì?”
Cô đang muốn từ trên người Phó Hàn Tranh xuống, thì bản tay to của người đàn ông đột nhiên giữ chặt cô, “Quay lại”
Người bị anh kéo quay lại, đè xuống dưới… rồi hồn Tối hôm nay, câu nói “Em yêu anh” của Mộ Vi Lan nói ở thế giới đại dương kia, Phó Hàn Tranh ghi nhớ rõ, thể là quần lấy cô nói: “Nói lại một lần nữa câu nói hôm nay em nói ở thế giới đại dương đi “Câu nói nào? Không nhớ rồi.”
Phó Hàn Tranh ánh mắt nóng rực nhìn chăm chăm cô, ánh mắt loé lên một chút tính toán, “Không nhớ rồi phải không?”
Bàn tay to thò vào trong tay áo của cô cù léc cô, Mộ Vì Lan không nhịn được cười, cả người co rúm lại, “A… anh đừng cù nữa.”
“Còn nhớ không? Còn nhớ không? Hả?”
“Đừng củ nữa… ngứa quá! Hahaha.. ngứa ”
Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi Phó Hàn Tranh đi chưa lâu, xe của ông Phó sai đã đến biệt thự Tiền Thuỷ Vịnh.
Trợ lý nói: “Bà chủ, nếu cô đã thu dọn hành lí xong rồi, vậy thì lên xe thôi, chủ tịch bảo tôi đưa cô ra sân bay.”
Mộ Vị Lan gật gật đầu, quay đầu nhìn một vòng biệt thự Tiên Thuỷ Vịnh.
Trợ lý đất hành lí của cô lên xe, nói: “Bà chủ, đi thôi Sau khi Mô Vị Lan lên xe, tư tưởng không tập trung.
Sau khi đến sân bay, ông Phó sớm đã đứng ở đó “BO.”
Ông Phó đưa một cái túi da bò cho cô, nói: “Bên trong này có một chiếc điện thoại mới và một cái sim điện thoại mới, còn có một tấm thẻ tín dụng, mật khẩu được ghi ở sau lưng tấm thẻ, con nhớ xong thì lau đi, bên trong còn có chứng minh thư mới của con nữa.”
“Chứng minh thư mới?”
“Nếu như không dùng chứng minh thư mới đến Firenze, thì trong vòng 24 tiếng, Hàn Tranh sẽ tra được số hiệu chuyến bay của con, và biết con đến nơi nào.
Tay nhận lấy chiếc túi da bò kia của Mộ Vi Lan, hơi hơi cứng đơ.
Cô đã hiểu, ông Phó là muốn để Phó Hàn Tranh không tìm được cô.