Thời điểm Giang Thanh Việt nhận được bản ghi âm mà Phó Hàn Tranh gửi tới là sáng sớm ngày hôm sau khi anh đang năm trên giường bệnh.
Trong điện thoại di động truyền đến cuộc đối thoại giữa Lục Hỉ Bảo và Mộ Vi Lan.
“Cậu đã nhận ra anh ta không phải người tốt, vậy tại sao còn yêu anh ta?”
“Tớ cũng muốn giữ khoảng cách với người đàn ông nguy hiểm đó, nhưng tớ lại không thể kiềm chế được mà muốn tới gần anh ấy. Tớ phải làm sao bây giờ?”
“Cậu định thế nào đây, Hỉ Bảo? Nói thật nhé, với Trì Quân thì cậu có thể cắt đứt rất nhanh chóng. Vậy còn Giang Thanh Việt, cậu có thể làm được hay không?”
“Tớ muốn nói dối với cậu rằng tớ có thể, nhưng tớ biết rõ, Giang Thanh Việt và Trì Quân có địa vị khác nhau trong lòng tớ. Giang Thanh Việt dạy cho tớ cái gọi là tình yêu, là sự bền chặt trong tình yêu. Dù cho tớ biết có lẽ, anh ấy và tớ không phải người trong cùng một thế giới, dù cho tớ biết anh ấy là một người nguy hiểm, tớ cũng không thể quên được anh ấy”
“Cho nên, tớ tin tình cảm của mình vẫn chưa chấm dứt. Tớ chấp nhận tin tưởng vào những gì mà tớ nhìn thấy, những lời Giang Thanh Việt nói là thật, vậy thì tình cảm mà anh ấy giành cho tớ cũng là thật. Nhưng tớ không biết tại sao anh ấy lại bỗng nhiên chia tay tớ. Nếu như anh ấy thật sự yêu tớ thì nhất định sẽ tới tìm tớ.”
Ngón tay cầm điện thoại của Giang Thanh Việt chỗ trắng chỗ xanh.
Cô bé ngốc kia vẫn còn tin tưởng anh, còn ngu ngốc tin rằng anh sẽ đi tìm cô.
Nhưng nếu… anh không bao giờ tìm đến cô nữa thì sao?
Nghe xong đoạn ghi âm, Giang Thanh Việt nhắm mắt lại.
Cuộc gọi đến của Thomson!
“Giang! Đêm nay tôi với Như Ca sẽ lái máy bay tới đón anh! Đến lúc đó anh hãy chờ sẵn ở sân thượng của bệnh viện, thân phận của anh đã bị bại lộ, tôi lo lắng người của tổ chức ngầm sẽ ra tay, anh đi một mình nhớ cẩn thận!”
Trong phòng bệnh, Mộ Vi Lan nhìn chằm chằm vào.
điện thoại của Phó Hàn Tranh: “Bác sĩ Giang có phản ứng gì không?”
Phó Hàn Tranh bình tĩnh nói: “Anh ấy nói cái gì?”
“Nói là đêm nay sẽ rời khỏi thành Bắc.”
Khóe miệng Mộ Vi Lan giật một cái: “..: Sau khi nghe xong những lời cảm động như vậy mà anh ta vẫn còn muốn rời khỏi thành Bắc sao?
VietWriter
Mộ Vi Lan lắc đầu: “Quả nhiên đàn ông từ xưa đến nay đều bạc tình bạc nghĩa..”
Phó Hàn Tranh lườm cô: “Vậy sao em còn nói cho Lục Hỉ Bảo biết chuyện này?”
“…Khụ khụ”
Sau khi Lục Hỉ Bảo xong việc rời khỏi bệnh viện, trong đầu cô vẫn nghĩ đến chuyện Giang Thanh Việt sẽ rời khỏi thành Bắc vào đêm nay.
Rời khỏi thành Bắc? Anh ấy muốn về Italy sao? Muốn đi tìm Nguyệt Như Ca ư?
Nỗi băn khoăn trong đầu ngày càng lớn dần lên, bởi vì không có được đáp án nên rất khó buông bỏ.
Lục Hi Bảo nhìn đồng hồ, bắt một chiếc taxi, quyết định cho mình và Giang Thanh Việt một cơ hội.
Lúc đến bệnh viện đã là bảy giờ tối.
Lục Hỉ Bảo vừa bước vào phòng bệnh của Giang Thanh Việt liền phát hiện anh ta đã thay xong quần áo, chuẩn bị rời đi.
“Anh, anh định đi luôn ư?”
Giang Thanh Việt nhìn thấy cô, đương nhiên là vô cùng kinh ngạc, trong mắt còn có hiện ra vẻ mừng rỡ, nhưng niềm vui sướng, kinh ngạc kia lại nhanh chóng bị sự lạnh lẽo bao phủ: “Sao cô lại tới đây? Không phải tôi đã nói chia tay rồi sao?”
“Em… em thực sự không hiểu, rõ ràng trước đó…”
Lục Hỉ Bảo còn chưa nói xong, Giang Thanh Việt đã nóng nảy ngắt lời cô: “Không hiểu cái gì? Tôi đã nói rõ là tôi chán ngấy cô rồi kia mà.”
Dứt lời, Giang Thanh Việt sải bước rời khỏi phòng bệnh, nhận được tin nhắn gửi đến của Thomson.
“Giang! Tôi và Như Ca sắp đến rồi! Anh ra sân thượng chờ chúng tôi đi!”
Giang Thanh Việt trực tiếp bước qua Lục Hỉ Bảo, đi về phía thang máy.
Sau khi Giang Thanh Việt đi vào thang máy, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, anh mới phát hiện có kẻ khả nghi đang theo dõi anh. Đôi mắt anh sáng lên, vội nhấn giữ nút đóng cửa, đồng thời lạnh lùng cảnh cáo Lục Hỉ Bảo: “Đừng đi theo tôi nữa”
Lục Hỉ Bảo bị thang máy ngăn ở bên ngoài.
Nhưng Lục Hỉ Bảo không từ bỏ, trông thấy thang máy hướng lên trên, cũng ấn nút thang máy, đuổi theo.
Mà cái người bám đuôi Giang Thanh Việt kia cũng vội vàng đi theo sau.
Lên đến sân thượng, gió thổi lồng lộng, tóc Lục Hi Bảo bị thổi bay tán loạn.
Cô nhìn lướt qua một vòng liền trông thấy Giang Thanh Việt: “Giang Thanh Việt!”
Giang Thanh Việt ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng, bỗng nhiên rút súng ra chĩa về phía cô!
Toàn thân Lục Hỉ Bảo cứng đờ, quên mất cả việc thở.
Thế giới xung quanh cô như ngừng chuyển động, một viên đạn xoẹt ngang qua mái tóc của cô, đôi mắt cô trừng lớn.
Bịch.
Có người ngã xuống.
Nhưng Lục Hỉ Bảo biết, người ngã xuống không phải mình, người bị trúng đạn cũng không phải mình.
Cô bị dọa đến mức toàn thân cứng ngắc, chậm rãi quay người nhìn sang chỗ khác. Chỉ thấy có một người áo.
đen bị bắn trúng chỗ hiểm. Có vẻ như… có vẻ như đã chết Tôi.
Mà “hung thủ” lại chính là Giang Thanh Việt.
Tiếng động cơ trực thăng vang lên ầm ầm, từ xa mà đến.
Trên đỉnh đầu Lục Hỉ Bảo là một cơn gió lốc đang gào thét.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, một chiếc trực thăng đang bay về phía này…
Cô thậm chí còn không có thời gian sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình, cũng không kịp tiêu hóa cảnh tượng tàn khốc trước mặt thì chiếc máy bay trực thăng kia đã đáp xuống sân thượng.
Trong máy bay trực thăng, có một nam một nữ đi xuống.
Người nam kia chừng ba mươi tuổi, tóc vàng mắt xanh, ngũ quan âm trầm quyến rũ, còn người nữ kia thì mặc một bộ áo da đen sì, trông rất ngầu, người đó chính là Nguyệt Như Ca.
Nguyệt Như Ca nhướng mày nhìn Thomson với vẻ hả hê nói: “Chết rồi, bạn gái nhỏ của Việt trông thấy cậu ta giết người rồi kia.”
Thomson tỏ vẻ nghiêm túc: “Không thể giữ con bé này được, phải diệt khẩu thôi.”
Thomson rút súng khỏi thắt lưng, nhanh chân đi về phía Lục Hỉ Bảo.
Giang Thanh Việt ngăn trước mặt anh ta, lạnh lùng sai bảo: “Anh đi nhặt xác đi”
“Vậy phải làm gì với cô bé này đây? Nếu cô ta tiết lộ thân phận của chúng ta, chúng ta sẽ chết chắc.”
Giang Thanh Việt nhướng mày, không có hứng thú đùa cợt với anh ta, bởi vì hiện tại tâm trạng của anh ấy đang rất tệ: “Tôi chắc chắn cô ấy sẽ không tiết lộ thân phận chúng ta cho bất cứ ai. Cô ấy thậm chí còn không biết chúng ta là ai, nếu như anh muốn mau chóng rời khỏi đây thì mang cái thi thể kia lên máy bay đi”
‘Thomson nhếch miệng, lúc đi ngang qua Lục Hỉ Bảo còn tiện thể liếc mắt quan sát cô.
Rốt cuộc là cô gái như thế nào mà có thể khiến cho Giang Thanh Việt chịu bao sự giày vò như vậy?
Đến gần nhìn.
Đúng là có xinh đẹp, nhưng so với vô số mỹ nữ mà anh đã nhìn thì nhan sắc như vậy cũng chỉ thuộc dạng bình thường, không có gì lại Vậy thì tại sao Giang lại thích cô ta tới vậy?
Lục Hỉ Bảo nhìn thấy chiếc súng ống màu bạc trên tay Thomson liền sợ hãi lùi về sau vài bước, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Nguyệt Như Ca đi đến bên cạnh Giang Thanh Việt, đặt tay lên vai anh ta, khiêu khích: “Nhìn xem, bạn gái của anh trông thấy súng đã sợ hãi như vậy, cô ấy có thể chấp nhận được anh không? Đôi tay của anh…ái chà, dính không ít máu tươi đâu nha.”
Giang Thanh Việt đẩy Nguyệt Như Ca sang một bên, mặt không thay đổi quay người lại đi về phía chiếc máy bay: “Tôi và cô ấy đã chia tay rồi”
Nguyệt Như Ca: “..”
Giống như nghe được một tin tức thật động trời!
Thấy Giang Thanh Việt rời đi, Lục Hỉ Bảo bất chấp sự sợ hãi trong lòng, chạy theo anh ấy.
Lúc đi ngang qua Nguyệt Như Ca, cô đã bị Nguyệt Như Ca giơ tay ngăn lại.
“Này, tiếng động cơ máy bay lớn quá nên cô không nghe được đúng không? Việt vừa nói rồi đấy, các người đã chia tay.”
Lục Hỉ Bảo không biết lấy đâu ra dũng khí và sức lực trực tiếp đẩy Nguyệt Như Ca ra, chạy đến bên cạnh chiếc máy bay.
Nguyệt Như Ca quay người nhìn thân thể bé nhỏ vừa chạy qua, lạnh lùng hừ một tiếng: “Sức lực lớn thật, xem ra vẫn còn chưa sợ lắm”
Lục Hỉ Bảo đứng trước cửa máy bay, nhìn Giang Thanh Việt, lớn tiếng chất vấn: “Giang Thanh Việt, có phải vì công việc quá nguy hiểm nên anh không muốn liên lụy đến em đúng không? Cho nên anh mới phải chia tay với em”