Tới cổng công ty Hưng Vượng, Mộ Vi Lan cảm thấy Phó Hàn Tranh tự mình tới đòi giúp cô nửa tháng lương, thực sự có chút gì đó kỳ lạ: “Chúng ta thật sự vào đòi tiền lương sao?”
Người đàn ông trực tiếp xuống xe, thái độ rất kiên định. Mộ Vi Lan liền theo anh xuống xe.
Từ Khôn ở phía sau nói: “Ông chủ của Hưng Vượng là Phùng Đức Hoài, mấy năm trước có lập nghiệp ở Bắc Thành. Nếu như boss có ấn tượng thì chắc sẽ nhớ người đó.”
Phó Hàn Tranh nhớ người đó, lúc trước đã gặp mặt ở Bắc Thành rồi, rất xảo quyệt, nhưng mà lại nhát gan. Cho nên làm ăn không thuận lợi, làm ăn không chỉ cần não mà còn cần lòng dũng cảm. Mấy năm nay một vài ngành công nghiệp mới nổi ở Bắc Thành phát triển rất nhanh, Phùng Đức Hoài không mở công ty lớn được, cho nên về sau ông ta quay về thành phố S quê hương của ông ta mở công ty Hưng Vượng.
Bước vào Hưng Vượng, vừa mới bước vào đã liền nhìn thấy Lí Hạo, Lí Hạo nhìn thấy Mộ Vi Lan, sự tức giận trong lòng lại bùng nổ. Anh ta cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô: “Mộ Vi Lan, cô còn dám tới công ty.”
Tất nhiên Mộ Vi Lan không lo sợ gì rồi, có lẽ là vì ở bên cạnh có chỗ dựa cho nên cô tự tin nói: “Quản lý Lí, hôm nay tôi tới đây là để làm thủ tục xin nghỉ việc.”
Lí Hạo cười lạnh: “Thủ tục nghỉ việc? Cô không cần phải làm đâu, tối qua cô đã bị sa thải rồi.”
Đôi mắt đen nháy của Phó Hàn Tranh sắc bén mà lạnh lùng: “Công ty các anh muốn sa thải nhân viên thì phải có lí do chứ?”
“Lí do?” Lí Hạo chỉ vào Mộ Vi Lan: “Tối qua cô ta làm hỏng hợp đồng đơn hàng khiến tôi và công ty bị tổn thất một khoản lớn. Đây chính là lí do.”
“Làm ăn kinh doanh bàn bạc thất bại là chuyện bình thường, cũng có thể sa thải nhân viên, nhưng mà phải có phí lao động.”
Lí Hại hừ một tiếng: “Còn muốn tiền lương à? Tôi nói cho các người biết các người đừng có mơ.”
Khi Mộ Vi Lan vừa mới vào công ty, cô cảm thấy Lí hạo cũng rất thân thiện và dễ gần, nhưng chỉ có một ngày mà hình tượng của Lí Hạo ở trong lòng cô hoàn toàn bị đánh bay. Người này quá bỉ ổi.
VietWriter
Phó Hàn Tranh hất cằm ra hiệu cho Từ Khôn ở đẳng sau: “Gọi tổng giám đốc Phùng tới đây.”
Từ Khôn gật đầu: “Vâng.”
Lí Hạo nghe khẩu khí của Phó Hàn Tranh, lúc này mới cẩn thận đánh giá người đàn ông ở trước mặt. Người đàn ông này mặc một thân quần áo khoác màu đen, ở bên trong là áo sơ mi màu trắng với họa tiết đơn giản, ở phía dưới thắt một chiếc thắt lưng đắt tiền. Cả người đứng ở đó, thanh cao rạng rỡ, đặc biệt là sự lãnh khốc trên con người anh khiến người khác không dám xem thường.
Người đàn ông này quen tổng giám đốc Phùng, chẳng nhẽ là một nhân vật lớn?
Nhưng mà, Mộ Vi Lan cũng tới Hưng Vượng làm nhân viên dịch vụ bình thường thì sao có thể quen nhân vật lợi hại này?
Nghĩ như thế, Lý Hạo lại không cảm thấy sợ nữa. Anh ta cảm thấy người đàn ông này cũng chỉ là giả vờ mà thôi. Chắc là biết tên tổng giám đốc Phùng từ chỗ Mộ Vi Lan, bây giờ chỉ là dọa hổ. Nếu như thật sự là một nhân vật lợi hại nào đó thì làm gì có chuyện nhất quyết phải lấy được nửa tháng tiền lương?
Lí Hạo nghĩ như vậy dưới đáy lòng càng tự tin. Anh ta lại nhìn chiếc thắt lưng của Phó Hàn Tranh, anh ta hừ lạnh một tiếng, chắc là hàng nhái.
Hưng Vượng không lớn, sự việc náo loạn như vậy thì tất cả mọi người trong công ty đều tới xem.
Các nữ nhân viên của bộ phận nội vụ đang xem náo nhiệt, giọng nói thảo luận rất to.
“Người đàn ông đó là bạn trai của Tiểu Mộ sao? Sao trước giờ chưa nghe thấy cô ấy nhắc tới nhỉ?”
“Đúng vậy, nếu như là bạn trai của cô ấy thật, thì quá đẹp trai rồi.”
“Người đàn ông này thật sự rất đẹp trai.”
Mộ Vi Lan tất nhiên là cũng nghe thấy những lời thảo luận đó, bọn họ đều khen Phó Hàn Tranh. Trong lòng cô có chút kiêu ngạo, người đàn ông đẹp trai này đang bảo vệ cô. Với lại… vừa nãy anh còn tự nhận là bạn trai của cô, sự ngọt ngào quấn chặt lấy trái tim cô.
Phó Hàn Tranh cảm nhận được bàn tay bé nhỏ đang nắm lấy tay mình, anh tăng thêm sức lực đan xen mười ngón tay của hai người lại.
Qua mấy phút thì Phùng Đức Hoài xuất hiện, vừa nhìn thấy Phó Hàn Tranh ông ta vừa kích động vừa cung kính nói: “Tổng giám đốc Phó sao đột nhiên lại đại giá quang lâm tới đây. Tôi thật sự thất lễ rồi. Không biết ngọn gió nào đưa tổng giám đốc Phó tới thành phố S?”
Lí Hạo ở bên cạnh dự cảm không lành, người đàn ông này thực sự là một người có địa vị sao? Ngay cả tổng giám đốc Phùng cũng cúi đầu trước anh?
Ánh mắt của Phó Hàn Tranh điềm tĩnh quét qua người con gái ở bên cạnh: “Tôi tới thành phố S đón vợ của tôi về nhà.”
Mộ Vi Lan: “…”
Phó Hàn Tranh cảm nhận được bàn tay nhỏ bé trong tay mình đang run rẩy.
Phùng Đức Hoài bối rối, Phó Hàn Tranh tới thành phố S đón vợ vậy tại sao lại tới công ty của ông ta?
“Tổng giám đốc Phó đã kết hôn rồi sao? Vậy tôi mạo muội hỏi không biết tỏng giám đốc Phó đã đón được vợ chưa?”
Phó Hàn Tranh mặt không đổi sắc, giọng nói bình tĩnh nói: “Tối qua đón được rồi, nhưng mà cô ấy chịu một chút ấm ức, ở trong lòng tôi khóc rất nhiều. Tôi thân là chồng cho nên bắt buộc phải đòi lại công đạo cho cô ấy.”
Khóe môi Mộ Vi Lan giật giật, cô khóc ở trong lòng anh lúc nào?
Nhưng mà câu “Tôi thân là chồng cho nên bắt buộc phải đòi lại công đạo cho cô ấy.” Mộ Vi Lan rất hưởng thụ câu nói đó, hưởng thụ tới mức vành tai cũng đỏ bừng lên rồi.
Phùng Đức Hoài sững sờ lúc này mới phản ứng lại. Ông ta nhìn Mộ Vi Lan đang đứng ở bên cạnh Phó Hàn Tranh, lại nhìn thấy tay bọn họ đang đan xen với nhau, ông ta không dám tin. Mộ Vi Lan này chẳng phải nửa tháng trước xin làm ở trong công ty ông ta hay sao?
Với cả, ông ta vẫn nhớ. Lâu rồi công ty ông ta không tuyển được một nhân viên nữ xinh đẹp như vậy, lúc đó ông ta còn đặc biệt xem lý lịch của cô, vẫn chưa kết hôn mà. Sao giữa đường lại xuất hiện một người chồng. Mà chồng của cô… lại là Phó Hàn Tranh tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị nổi tiếng ở Bắc Thành?
“Tổng giám đốc Phó, tôi mạo muội xin hỏi bà Phó là…”
Phó Hàn Tranh bất ngờ nắm lấy vai Mộ Vi Lan, anh kéo cô vào trong lòng, gương mặt cúi thấp xuống, giọng nói trầm thấp hỏi: “Bà Phó, em không nói cho bọn họ biết chồng em là ai à? Như vậy thì anh sao dám gặp người ta?”
Gương mặt của Mộ Vi Lan dần dần đỏ tới tận mang tai.
Người đàn ông này, giữa ban ngày dưới bao nhiêu con mắt như vậy mà còn trêu chọc cô?
Phùng Đức Hoài mở to mắt ra…
Mấy năm trước ông ta vinh hạnh được gặp Phó Hàn Tranh, ông ta chỉ biết người đàn ông này trên thương trường là một người quả quyết, máu lạnh. Nghe nói, khi anh nhìn người người khác, ánh mắt rất điềm tĩnh nhưng cũng rất lạnh lùng, đó là sự kiêu ngạo trong xương tủy rồi. Phó Hàn Tranh thân phận cao quý, rất ít người có thể lọt vào trong mắt xanh của anh.
Nhưng vừa nấy khi anh nói chuyện với Mộ Vi Lan, khóe mắt hơi mang ý cười, giọng nói trầm thấp dịu dàng, rõ ràng là hai người khác nhau.
Khi người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn người khác, vẫn là tư thế cao ngạo lạnh lùng đó, trong đó còn mang theo sát khí, Phùng Đức Hoài lập tức cười ha ha, nịnh nọt nói: “Tổng giám đốc Phó, tôi thật sự không ngờ rằng cô Mộ lại là vợ của anh. Nếu tôi mà biết thì tôi nào dám để cô ấy làm việc trong công ty nhỏ bé của chúng tôi. Tổng giám đốc Phó, anh xem, bà Phó khi vừa vào công ty làm việc lý lịch khai rằng vẫn chưa kết hôn. Như vậy ai mà biết được thân phận của cô ấy… Ai cũng không thể đoán được Bà Phó sẽ tới thành phố S làm ở một công ty nhỏ bé. Tổng giám đốc Phó, bà Phó, nếu như tôi và công ty có chỗ nào đó đắc tội thì xin hai vị đại nhân đại lượng tha thứ.”
“Tôi và vợ tôi đều không phải là người hẹp hòi, nhưng mà tối qua người của tổng giám đốc Phùng dẫn vợ của tôi đi xã giao. Nếu như không phải tôi tới kịp lúc, thì vợ của tôi sợ rằng sẽ bị bắt lại và bị sử dụng như một con bài làm giao dịch tình dục rồi.”
Đôi mắt của Phùng Đức Hoài run rẩy, mặt ông ta trắng bệch, lập tức mắng Lí Hạo ở bên cạnh: “Ai cho phép anh làm loại chuyện mất mặt mũi đó, dám sử dụng nữ cấp dưới để bàn bạc làm ăn? Ai dạy anh? Mau xin lỗi bà Phó cho tôi! Lập tức xin lỗi!”
Bây giờ Bà Phó bị xúc phạm, tương đương với việc Phó Hàn Tranh bị tát một cái vào mặt vậy, Phó Hàn Tranh có thể không tức giận sao?
Phó Hàn Tranh mà tức giận thì công ty của ông ta sợ rằng…
Phùng Đức Hoài nghĩ tới đây, trái tim sợ hãi run rẩy.