Tuy trong lòng Mộ Vi Lan có chút kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn bị ngăn chặn bởi sự uy nghiêm của Phó Hàn Tranh, chạy đến cửa hàng tiện lợi mua quần lót cho anh.
Đến cửa hàng tiện lợi trên đảo, cô nhìn vào một hàng quần lót nam ở trên giá để đồ, vốn dĩ muốn chìa tay ra lấy cái màu đen, nhưng giữa chừng lại thay đổi, mua hai cái hình hoa.
Cách ăn mặc mỗi ngày của Phó Hàn Tranh, không phải đen trắng xám, thì chính là đen trắng xám, cái quần lót hình hoa này nếu mặc lên người, thì sẽ thú vị như thế nào đây!
Mộ Vi Lan chỉ tuỳ tiện bổ sung thêm cảnh sau, suýt chút nữa thì bật cười.
Về đến khách sạn, Mộ Vi Lan đưa quần lót mới mua ch anh, “Này, mua cho anh đấy.”
Phó Hàn Tranh nhìn vào màu sắc của chiếc quần lót đó, chau mày lại, vừa hoa vừa đỏ, thực sự không phù hợp với anh.
Người đàn ông lập tức ôm chặt lấy eo của cô, cúi đầu hỏi: “Em cố ý đúng không?”
Cô lùi về sau, né tránh anh, “Sao em biết anh thích mặc quần lót màu gì được, em mua bừa đấy.”
“Tối hôm qua lúc em cởi nó ra em không nhìn thấy sao?”
Mộ Vi Lan ngơ ngác, xấu hổ đỏ cả mặt.
Phó Hàn Tranh bóc cái quần lót dùng một lần kia ra, nhét vào trong tay cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nếu đã là của em mua, vậy thì em phải giúp anh mặc vào.
Mộ Vi Lan suýt chút nữa thì hộc máu, đây là logic quái quỷ gì thế?
“Anh, anh không biết tự mặc quần áo sao? Em không muốn…”
“Anh bị thương rồi.”
“Chỗ anh bị thương lại không phải là tay!”
Anh là bị thương ở lưng, thì ảnh hưởng gì đến việc anh mặc quần lót chứ?!
Phó Hàn Tranh thẳng thắn vô tư nhìn cô, trực tiếp buông cánh tay dài xuống, “Bây giờ gãy rồi.”
Anh rõ ràng là đang chọc ghẹo cô!
Vào lúc Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan tắm rửa xong xuôi rồi đến nhà hàng của khách sạn dùng bữa, thì bắt gặp Khưu Trạch Giai ở cửa nhà hàng.
“Trùng hợp như vậy, Vi Lan, hai người cũng đến ăn sáng vào giờ này sao? Chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Khưu Trạch Giai vì mấy hôm trước luôn là quan hệ bạn du lịch với Mộ Vi Lan, vì vậy hai người luôn cùng nhau ăn cơm, chỉ là Phó hàn Tranh đột nhiên đến, Khưu Trạch Giai nhất thời vẫn chưa đổi lại thân phận.
Mộ Vi Lan trước giờ vô cùng qua loa những chuyện như này, vì vậy cũng không để ý, tuỳ tiện đồng ý, “Được thôi, chúng tôi vẫn muốn chơi ở trên đảo thêm hai ngày nữa, đợi chút nữa ăn xong chúng ta có thể cùng đi lặn.”
Vừa dứt lời, liền cảm thấy sát người có khí lạnh kéo đến.
Mộ Vi Lan ngẩng đầu, nhìn người đàn ông ở bên cạnh, Phó Hàn Tranh vẻ mặt nặng trĩu, sau khi liếc nhìn cô một cái, liền khoanh tay, đi vào trong nhà hàng trước.
Khưu Trạch Giai có chút thẳng thắn, không hiểu hỏi: “Bạn trai cô tâm trạng không tốt à?”
Mộ Vi Lan ngại ngùng mỉm cười, “Anh ấy… anh ấy chính là như vậy, tính cách tương đối trầm.”
Nhà hàng là kiểu buffet, Phó Hàn Tranh đứng bên cạnh nồi cháo, chau mày nhìn về phía Mộ vi Lan vẫn đang nói chuyện với Khưu Trạch Giai, giọng nói lạnh lùng gọi cô: “Tiểu Lan, lại đây.”
Mộ Vi Lan đột nhiên bị gọi tên, vội vàng đi đến bên cạnh Phó Hàn Tranh, niềm nở giúp anh lấy bát, đưa cho anh, còn cố ý chuyển chủ đề hỏi: “Anh thích ăn cháo gì nhất?”
Có điều quen biết anh lâu như vậy, cô hình như cũng không rõ khẩu vị yêu thích của anh.
Lần trước cô cùng Hướng Nam Tây đi mua đồ ăn cho anh, Hướng Nam Tây thành thạo lấy một chiếc sandwich cá ngừ mà anh thích ăn, diễu võ dương oai với cô, đến cả Hướng Nam Tây cũng hiểu rõ sở thích của anh như thế, như cô thân là bạn gái của anh, lại không biết gì về sở thích của anh.
Nhưng người đàn ông đang dùng thìa sắt múc cháo ngô, hoàn toàn không để ý đến cô, cô thấy anh lấy một bát cháo ngô, nghiêng mặt hỏi anh: “Anh thích cháo ngô à?”
Phó Hàn Tranh vẫn không để ý đến cô, tự mình đi sang một bên để lấy đồ ăn khác.
Lẽ nào, vừa nãy cô đồng ý để Khưu Trạch Giai đồng hành cùng bọn họ, anh thực sự tức giận rồi sao?
“Nếu như anh không thích, thì em sẽ đi nói với Khưu Trạch Giai, chúng ta không ăn cùng anh ấy nữa.”
Phó Hàn Tranh giơ mắt lên, thì nhìn thấy phía sau cô có một bà cô trung tuổi đang bê một bát cháo nóng hổi, mắt không nhìn đường đi về phía cô, Phó Hàn Tranh nhanh tay kéo cô vào trong lòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Vi Lan, đâm vào lồng ngực cường tráng của người đàn ông, trong nhà hàng buffet ồn ào như thế, cô lại có thể nghe rõ được nhịp tim đập mạnh của anh, khiến cho cô yên tâm như thế.
Phó Hàn Tranh lạnh lùng nhắc nhở bà cô trung niên đó, Mộ Vi Lan đỏ mặt ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, “Em không sao, anh đừng căng mặt nữa.”
Cô chìa tay, hai ngón tay đặt lên bên cạnh đôi môi mỏng của anh, biểu thị anh nở nụ cười, Phó Hàn Tranh chỉ điềm đạm lên tiếng, “Đi tìm một chỗ để ngồi.”
Cô gật gật đầu, không quên dặn dò, “Em thích ăn cháo khoai lang, anh nhớ giúp em lấy một chút.”
Đợi Phó Hàn Tranh đi lấy đồ ăn mang đến cho cô, Khưu Trạch Giai đã ngồi cùng một bàn với bọn họ.
Mộ Vi Lan giải thích nói: “Chỗ đã đầy hết rồi, may là chỗ của Khưu Trạch Giai chiếm, chúng ta ngồi cũng bàn với anh ấy đi, dù gì cũng hết chỗ mất rồi.”
Biểu cảm trên mặt Phó Hàn Tranh nhìn không ra là vui hay giận, anh trước giờ ít nói, Khưu Trạch Giai là một người thích nói chuyện, cứ liên tục thảo luận với Mộ Vi Lan chút nữa muốn đi chơi trò gì, Mộ Vi Lan là người lễ phép, nên cũng không thể không trả lời.
Phó Hàn Tranh thẳng thắn gắp một miếng sushi, nhét vào trong miệng Mộ Vi Lan, “Nghiêm túc ăn cơm.”
Mộ Vi Lan cắn miếng sushi đó, rồi lặng lẽ bịt miệng lại.
Khí chất của Phó Hàn Tranh quá mạnh mẽ và lạnh lùng, Khưu Trạch Giai cũng không dám nói gì nhiều nữa.
Sau khi ăn sáng xong, Mộ Vi Lan đòi Phó Hàn Tranh cùng nhau đi ra biển.
Đến bãi biển, Mộ Vi Lan cố ý nói: “Cuối cùng cũng thoát cái bóng đèn kia rồi, đợi chút nữa chúng ta cùng nhau đi lặn nhé? Dưới biển có rất nhiều san hộcễ và cá cá đẹp, nếu như chúng ta chụp chung một bức ảnh ở dưới biển thì càng tuyệt vời hơn.”
Cô kéo tay của Phó Hàn Tranh, đeo dép xăng đan giẫm lên những hạt cát ở trên bãi biển, lúc ngẩng đầu nhìn anh, thì phát hiển sắc mặt anh nhợt nhạt, trông có vẻ rất khó chịu.
“Anh sao thế? Có phải vết thương trên lưng anh vẫn còn đau không? Nếu không bây giờ chúng ta đến phòng y tế xem thế nào nhé?”
Nói xong, cô giơ tay sờ lên trán của anh, nhưng lại bị anh cau mày kéo xuống, “Anh không sao.”
Mặt biển xanh biếc trong veo này, đối với người bình thường mà nói, chính là một phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng đối với anh mà nói, thì lại giống như một cơn ác mộng không có hồi kết.
Mộ Vi Lan sợ chọc giận anh, từ sáng sớm đã bắt đầu cẩn thận dè dặt, “Nếu như anh không thoải mái, vậy chúng ta quay về nghỉ ngơi một chút nhé?”
Phó Hàn Tranh nhìn chằm chăm vào khuôn mặt của cô, trong đầu không ngừng nhớ đến một gương mặt khác, tái hợp với người ở trước mặt, anh chau mày lại, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, thả tay của cô ra, “Anh đi lên bờ trước một chút.”
Dứt lời, người đàn ông liền quay người sải bước đi lên bờ.
Mộ Vi Lan bị bỏ lại trên bãi cát, ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng của anh, không thể hiểu được.
Anh vẫn đang giận cô sao?
Nhưng cô rốt cuộc đã chọc giận anh cái gì vậy?
Khi Phó Hàn Tranh đi lên bờ, thò ta sờ vào trong túi quân, không có thuốc, bên trong trống rỗng.
Bên cạnh là một cửa hàng tiện lợi nhỏ, anh mua bừa một bao thuốc và một cái bật lửa, đứng ở trên bờ nhìn vệ Xa xăm, rồi hút một hơi thuốc một hồi lâu.
Tiếng sóng ở bên tai, bãi biển ở trước mặt, khiến anh phiền não lại bất an.
Đến cả ngón tay câm thuốc, cũng có chút run nhẹ.
“Kiều Tang chết rồi! Đầu là do anh hại chết!”
“Phó Hàn Tranh! Nếu như không phải sự cố chấp của anhI Thì Kiều Tang bây giờ sẽ không trở thành một cái xác lạnh lẽo!”
Những giọng nói lạnh lùng ác ý, cứ qua lại không ngớt trong đầu anh, anh nhắm chặt mắt lại, ngón trỏ và ngón cái dùng lực nghiền lên đóm lửa của điếu thuốc kia.