Ha, khẩu khí không nhỏ, phụ nữ muốn trèo lên giường của anh ở Bắc Thành có cả một đám. Muốn làm tình nhân của anh cũng không phải là ít. Nhưng người phụ nữ dám quả quyết trước mặt anh nói muốn trở thành bà Phó thì chỉ có Mộ Vi Lan cô là người đầu tiên.
Cô lấy đâu ra sự tư tin này vậy?
“Tôi đúng là thiếu một người vợ, nhưng những người phụ nữ xuất sắc muốn làm vợ của tôi khắp nơi đều cô, cô dường như không đủ tư cách để ra điều kiện với tôi, càng không có tư cách để giao dịch với tôi.”
Ngay khi Phó Hàn Tranh chuẩn bị cúp điện thoại, Mộ Vi Lan vội vàng nói: “Anh Phó đã công khai tuyển dụng vị trí bà Phó ở công ty, chắc hẳn gia đình đã thôi thúc rất nhiều phải không. Tôi có thể chấp nhận kết hôn giả, sau khi xong việc, tôi tuyệt đối sẽ không bám lấy anh Phó.”
Kết hôn giả?
Phó Hàn Tranh nhếch môi, người phụ nữ này, có chút thú vị.
Mộ Vi Lan không thấy Phó Hàn Tranh trả lời, nén cảm xúc và nói: “Nếu như là người phụ nữ khác, cho dù là kết hôn giả với anh Phó, sợ rằng xong chuyện cũng sẽ bám lấy anh…”
“Cô tự tin cô sẽ không bám lấy tôi?”
“Đương nhiên rồi, không giấu gì anh Phó, tôi…không có hứng thú với chuyện tình dục. Hơn nữa, trái tim của tôi đã chết từ ba năm trước rồi.”
Ba năm trước, sau khi cô bị người ta giẫm đạp từ một tiểu thư xuống đống bùn, trải qua chuyện mang thai hộ, bố cô nhảy lầu tự sát, Giản Triết vô liêm sỉ phản bội sự độc ác của mẹ con Thẩm Thu thì bây giờ trong lòng cô chỉ có một việc duy nhất đó chính là trả thù.
Phó Hàn Tranh nghe thấy “không có hứng thú với tình dục”, giọng nói của anh lùng lùng: “Cô tốt nhất là nên không có hứng thú với tình dục.”
“Vậy…anh Phó..”
“Việc này dù sao cũng rất lớn, tôi cần hai ngày để suy nghĩ.”
Mộ Vi Lan thở dài: “Được, tôi chờ câu trả lời của anh Phó.”
Sau khi Phó Hàn Tranh cúp điện thoại, một bàn tay nhỏ đẩy cánh cửa phòng sách ra.
“Bố! Bố đang gọi điện thoại với ai thế! Không ngồi vẽ cùng Đường Đậu!”
Cô bé ôm bức tranh đã vẽ xong, đôi chân nhỏ chạy vào trong phòng sách. Phó Hàn Tranh cúi đầu ôm con gái vào lòng, nhìn con gái một cách nuông chiều: “Để bố xem Đường Đậu vẽ cái gì nào.”
Phó Hàn Tranh nhìn bức tranh màu nước, là bức tranh Tiểu Đường Đậu đã vẽ mấy ngày trước. Ban đầu bức tranh chỉ có anh và cô bé, bây giờ lại thêm một người, anh nhíu mày hỏi: “Đây là ai?”
Cô bé thì thầm nói: “Đây là Mộ Mộ. Hôm nay khi Mộ Mộ dạy tiết vẽ của chúng con, Đường Đậu đã vẽ trộm. Bởi cô giáo nói, muốn chúng con vẽ bố mẹ và mình, không thể không vẽ mẹ và bố. Nếu con nói với các bạn, đây là mẹ của Đường Đậu, các bạn có tin không?”
Ngón tay nhỏ bé của cô bé chỉ vào Mộ Vi Lan trên bức tranh, ngước khuôn mặt ngây thơ và hỏi Phó Hàn Tranh.
Sợ con gái của mình buồn, Phó Hàn Tranh cúi đầu và hôn lên mái tóc của cô bé, nhẹ nhàng nói: “Ừm, sẽ tin.”
“Bố, nếu mẹ ở trên sao hỏa rất lâu mới có thể trở về, có thể mời Mộ Mộ làm mẹ của Đường Đậu trước được không?”
Phó Hàn Tranh giật mình nhìn cô bé, suy ngẫm nói: “Cái này à, con phải đi hỏi Mộ Mộ.”
Cô bé chu mỏ và cười tít mắt: “Ngày mai đi học con sẽ hỏi!”
Mộ Vi Lan vừa trở về nơi ở của mình, Diệp Quả kéo cô hỏi đủ mọi thứ.
“Lan Lan, hôm nay cậu phỏng vấn thế nào rồi?”
Nhắc đến phỏng vấn, Mộ Vi Lan đưa tay vỗ nhẹ vào trán: “Đừng nhắc nữa, mình chạy đến nhầm chỗ, thành một trò cười rồi.”
Diệp Quả thấy tâm trạng cô không tốt, trong tay còn cầm bức chân dung của Mộ Quang Khánh trở về: “Chiều nay cậu về biệt thự của nhà họ Mộ rồi à?”
Cô vắt chiếc khăn lấy ra từ phòng tắm, cẩn thận lau chút bụi bặm bám trên bức chân dung của Mộ Quang Khánh và trả lời: “Ừm, gặp Thẩm Thu và Giản Triết, bọn họ đang chuyển nhà.”
“Hả? Cậu gặp phải hai kẻ bất lương đó rồi? Bọn họ có làm gì cậu không?”
Cô lắc đầu cười nhẹ: “Không. Trước đây mình đã quá ngây thơ rồi, bị Thẩm Thu và Thẩm Uyển Yêu giở trò, còn bị Giản Triết bỏ rơi. Mình đã mất tất cả những gì có thể mất, không còn gì để sợ nữa rồi.”
“Thẩm Thu và Thẩm Uyển Yêu đúng là thảo mai! Còn Giản Triết, đúng là một người đàn ông cặn bã! Hôm khác, mình sẽ giới thiệu anh trai mình cho cậu! Là một người đàn ông vô cùng ấm áp! Cậu đừng nghĩ về tên khốn Giản Triết đó nữa!”
Mộ Vi Lan nhìn Diệp Quả, nhớ lại giao dịch của mình và Phó Hàn Tranh, khẽ cắn môi. Nếu Diệp Quả biết cô không ngần ngại bán thân mình vì căn biệt thự của bố, liệu có nghĩ cô rất bẩn thỉu không?”
Bỏ đi, không nên nói cho cô ấy trước, tránh để Quả Quả hiểu lầm cô. Dù sao, giao dịch của cô với Phó Hàn Tranh chắc cũng không kéo dài quá lâu.
Đêm nay, giấc ngủ của cô rất không bình ổn. Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông giống như một ngọn lửa phun lên làn da của cô, bùng cháy đến cực độ. Người đàn ông và phụ nữ quấn lấy nhau, lăn lộn trên chiếc giường rộng lớn.
Người đàn ông cao lớn vạm vỡ đè dưới thân cô, động tác ngang ngược hung bạo khiến cô đỏ mặt tim đập loạn xa.
Nhưng anh quá mạnh bạo, cô sắp không thể chịu đựng được nữa, khóc lóc cầu xin anh nhẹ một chút.
“Nhẹ một chút? Cô chắc chắn? Không muốn ba mươi tỷ nữa?”
Cô khóc như một con mèo con. Cô dường như bị ném vào một xoáy nước lớn, cơ thể cô đau đớn nhưng lại sung sướng lạ lùng. Khoái cảm khiến cô hoảng loạn bất an.
“Không…làm ơn….làm ơn…aaa–!”
Là một giấc mơ!
Mộ Vi Lan giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ, mồ hôi ướt đẫm ngồi trên giường.
Đã ba năm, nhưng cơn ác mộng này vẫn thường xuyên bám lấy cô.
Đôi khi, cô cũng tò mò về người đàn ông đó, bố của đứa bé rốt cuộc là ai, là người như thế nào.
“Lan Lan, có chuyện gì vậy? Có phải cậu gặp ác mộng rồi không?”
Bên ngoài, giọng nói của Diệp Quả vang lên.
“Ừ, mình không sao!”
Cô ngước mắt nhìn đồng hồ, đã 7 giờ 45 phút, gần tám giờ rồi.
Cô nằm xuống giường, cánh tay đặt lên trán ướt đẫm mồ hôi, bình tĩnh một lúc cô mới rời khỏi giường.
Sau khi tắm rửa và ăn sáng, cô đến trường mẫu giáo quốc tế.
Tám rưỡi sáng, Mộ Vi Lan vừa đến trường mẫu giáo, Tiểu Đường Đậu đeo chiếc cặp sách con lợn hồng gọi cô từ xa: “Mộ Mộ!”
Mộ Vi Lan nhìn xung quanh, thấy cô bé đeo cặp sách chạy đến bên cạnh, khi chạy đến gần cô, không kịp dừng lại, khuôn mặt nhỏ vùi vào đùi cô.
“Mộ Mộ, chào buổi sáng!”
Mộ Vi Lan mỉm cười, xoa mái tóc rối bù của cô bé: “Chào buổi sáng, Đường Đậu.”
Cố bế đứa bé bằng một tay và nhìn ra ngoài trường mẫu giáo: “Sáng nay ai đưa Đường Đậu đi học vậy nhỉ?”
“Là bố!”
Cô hơi sững sờ, nhớ lại giao dịch của mình với Phó Hàn Tranh, cô nhìn xuống Tiểu Đường Đậu, nếu Đường Đậu biết cô có thể là mẹ kế của cô bé…liệu cô bé có buồn không?
Không biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Đường Đậu, sau khi biết được tình hình của nhà cô bé, cô rất thương cô bé này.
“Mộ Mộ, con có đồ muốn cho cô xem.
Cô bé kéo Mộ Vi Lan đang ngây người, vừa kéo cô ngồi xuống, vừa bỏ chiếc cặp sách xuống.
Mộ Vi Lan mỉm cười hỏi: “Con muốn cho cô xem cái gì nào?”
Cô bé mở cặp sách, rút một bức tranh màu nước ra: “Mộ Mộ, cô xem! Con vẽ cô bên cạnh con và bố rồi! Như vậy con và bố sẽ không cô đơn nữa! Mộ Mộ cũng sẽ không cô đơn!”