Suốt cả đường đi Phó Mặc Tranh luôn xoăn xuýt, liệu anh ta có cảm thấy cô ấy rất nặng không?
Thật may tối nay cô ấy chưa ăn tối.
Nhưng mà, ngay sau đó, bụng cô lại kêu lên ục ục.
Ánh mắt Lục Bạc Thâm nhìn cô: “Đói rồi hả?”
Phó Mặc Tranh: .. Chuyện này quá xấu hổi Cô vội vã đưa cơm tối tới Sở Luật, bản thân lại không chú ý ăn tối.
“Em, em giảm cân! Nên không ăn t Lâm Bạc Thâm hơi cau mày, cô ấy gầy như vậy, một cánh tay anh ta có thể ôm trọn, còn giảm cân làm gì: “Em không mập, đói bụng hại thân, sau này sẽ hối hận”
Phó Mặc Tranh cúi đầu, khóe miệng cong cong, anh ta nói cô ấy không mập, có nghĩa là trong mắt anh ta, cô rất gầy, ừm, nhất định là như vậy.
“Có lúc anh nói chuyện rất giống bố em”
Luôn quản lý cô.
Nhưng cảm giác bị Lâm Bạc Thâm quản ‘Ven đường khu vực này có rất nhiều quán ăn, Lâm Bạc Thâm dừng lại trước cửa một quán mì.
“Xuống xe đi ăn chút gì đó đi”
Lâm Bạc Thâm và Phó Mặc Tranh vào quán mì, Phó Mặc Tranh gọi một phần mì thịt bò, trái lại Lâm Bạc Thâm không đói, cũng không có thói quen ăn khuya nên không gọi đồ ăn.
Phó Mặc Tranh ăn mì, nghiêm túc gắp hết hành và rau thơm bên trong ra.
Lâm Bạc Thâm nhìn thấy, Phó Mặc Tranh vội vàng giải thích: “Em không kén ăn!”
Cô ấy rất dễ nuôi.
Phó Mặc Tranh không muốn thể hiện vẻ được nuông chiều, rất khó nuôi trước mặt anh ta, làm như vậy, anh ta sẽ không thích cô ấy.
Hình như anh ta thích kiểu con gái hào phóng hiểu biết như Tăng Lê?
Phó Mặc Tranh vừa ăn mì, vừa không nhịn được tìm đề tài nói chuy: Lâm Bạc Thâm, anh chơi thân với đàn chị Tăng Lê sao?”
“Cũng kha khá”
“.A” Có nghĩa là chơi thân lắm sao?
Mùi vị của tô mì này thật thơm, nhưng ăn vào lại thấy không ngon.
Lâm Bạc Thâm nhìn tô mì còn lại hơn một nửa của cô: “No rồi à?”
Do không muốn lãng phí, Phó Mặc Tranh cúi đầu, yên lặng ăn xì xụp.
Lâm Bạc Thâm thật sự rất ít nói, rất kiêu ngạo, không biết nói chuyện.
Phó Mặc Tranh không nhịn được nói: “Sáng sớm mai em không có tiết, em có thể tới toà án xem các anh mở phiên toà không?”
“Tuỳ em thôi”
Đây là đồng ý rồi sao?”
Sau khi ăn mì, hai người tiếp tục về trường.
Đường quốc lộ khu vực này đang sửa chữa, cả đoạn đường đều gồ ghề, có lúc xe đạp sẽ xốc nảy mấy cái.
Lâm Bạc Thâm sợ cô ấy bị ngã, dùng giọng trầm trầm căn dặn: “Ôm eo tôi đi”
Cô ấy hơi nghiêng cơ thể, nghe lời mà ôm ấy anh ta.
Cứ như vậy, dường như tư thế của bọn họ biến thành ngồi đối mặt nhau, mặt cô ấy vùi vào ngực anh ta, rất nóng, rất đỏ, rất nóng.
Thật lâu sau, cô ấy hỏi: “Lâm Bạc Thâm, anh có thường xuyên trở con gái về nhà bằng xe đạp không?”
“Tôi không rảnh như vậy” Đối phương lạnh nhạt ném cho cô một câu.
Phó Mặc Tranh cong môi lên, rất hài lòng với đáp án này.