“Trở về Bắc Thành, cô sẽ biết thôi.”
Hôm sinh nhật Tiểu Đường Đậu, Phó Hàn Tranh định đưa kết quả giám định DNA cho cô xem, nhưng mà hiện giờ Mộ Vi Lan vừa mới thoát khỏi sự kinh hãi. Nếu bây giờ nói cho cô sự thật, sợ rằng cô sẽ không thể chấp nhận nổi.
“Thần bí như thế sao?”
Mộ Vi Lan mím môi, cô ngước lên nhìn anh và cố gắng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Phó Hàn Tranh nhìn người phụ nữ nhỏ bé trong lòng, đôi mắt anh khẽ nheo lại, rồi nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, anh buông Mộ Vi Lan ra và nói: “Cô nghỉ ngơi đi.”
Khi anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, một đôi tay nhỏ trên giường bệnh nắm chặt lấy tay áo anh và nói: “Anh đừng đi được không? Tôi, tôi hơi sợ.”
Cô đã nhìn thấy tình hình trị an ở đây, cô vừa mới thoát khỏi “thảm họa sinh tử”, trong lòng vẫn có chút lo lắng khi phải ở một mình trong phòng bệnh.
Phó Hàn Tranh nhìn cô nắm lấy tay áo của anh, và bắt gặp ánh mắt trong veo của cô: “Cô có chắc muốn tôi ở lại đây qua đêm không?”
Không biết có phải là cô nghĩ quá nhiều không, giọng nói khàn khàn của anh lại mang một vẻ rất quyến rũ, lướt qua trái tim nhỏ bé của cô ấy, và đôi tai cô cũng vô thức đỏ bừng lên.
Nhưng nỗi sợ còn lớn hơn sự nhút nhát. Cô khẽ “ừm” một tiếng, người đàn ông lập tức quay lại.
Trong không gian chật hẹp của phòng bệnh, chiếc giường cũng chỉ nhỏ như vậy, chỉ đủ để một mình Mộ Vi Lan nằm đó. Nếu Phó Hàn Tranh nằm lên chiếc giường này, e là…chỉ có thể đè lên người cô.
Mộ Vi Lan vô thức nghĩ đến hình ảnh nam trên nữ dưới, cô ngượng ngùng, nhanh chóng nhìn xung quanh phòng, và cô phát hiện ra ngoài chiếc giường này ra, không còn thứ nào khác có thể dùng để ngủ được nữa.
Khi cô nhìn vào đôi mắt quyến rũ của Phó Hàn Tranh, trái tim cô run lên.
Phó Hàn Tranh nhìn gương mặt ứng đỏ của cô và kiên nhẫn hỏi: “Tôi ngủ ở đâu?”
Ở đây không có chỗ để anh có thể nằm ngủ…
Nhưng nếu cô thực sự đuổi anh ra ngoài, cô lại sợ hãi, nhưng cũng không thể để Phó Hàn Tranh ngủ trên nền đất. Đêm trên ngọn núi này rất lạnh, nằm dưới sàn ẩm ướt ngủ một đêm sợ rằng sẽ sinh bệnh. Cô di chuyển cơ thể, để thừa ra một vị trí rộng rãi trên giường, cô mím môi và không nói gì, sắc mặt đỏ tía tai.
Phó Hàn Tranh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt tối sầm, anh biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi: “Muốn tôi ngủ cùng giường với cô sao?”
Ngay khi cô muốn nói “bỏ đi”, người đàn ông đã nhanh chóng nằm lên chiếc giường chật hẹp.
Bộ ngực săn chắc và ấm áp của anh áp lên bộ ngực mềm mại của cô, Mộ Vi Lan vô thức lùi lại phía sau. Nhưng vừa lùi về sau, cơ thể cô lập tức ngã ra khỏi giường, Phó Hàn Tranh nhanh chóng nắm lấy eo cô và kéo cô lại vào lòng nên mới không bị ngã thẳng xuống đất. Hành động này khiến Mộ Vi Lan gần như nằm lên người anh, tạo thành tư thế nữ ở trên nam dưới. Cô thậm chí còn có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ phát ra từ lồng ngực của anh. Lại gần một chút, cô còn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thanh mát trên người anh, hòa lẫn với mùi hương nam tính lạnh lùng trên cơ thể anh, và rất dễ ngửi.
Thực ra, Mộ Vi Lan không thích mùi thuốc lá trên người đàn ông. Trước đây, Mộ Quang Khánh hút thuốc rất nhiều, cô sẽ tức giận cầm lấy điếu thuốc từ trong tay ông. Bởi vì hút thuốc không những làm tổn thương cơ thể, mà còn ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Nhưng mùi hương nhàn nhạt thanh mát trên cơ thể Phó Hàn Tranh lại quyến rũ chết người.
Mộ Vi Lan phải thừa nhận rằng, cô không chỉ rung động, mà còn có chút thích anh.
Cô nằm trong vòng tay anh, nhắm mắt lại và khẽ hỏi: “Phó Hàn Tranh, tôi có nặng không? Liệu anh có mệt lắm không?”
“Ừm.” Người đàn ông lặng lẽ trả lời. Mộ Vi Lan mở mắt ra, vô cùng ngượng ngùng.
Cân nặng của người phụ nữ là thứ không thể nói ra. Dù già hay trẻ đều sẽ quan tâm đến vấn đề béo gầy. Huống chi cô là một cô gái 24 tuổi, đang ở độ tuổi tràn đầy sức xuân. Nghe thấy câu trả lời thẳng thắn của Phó Hàn Tranh, cô trừng mắt và quay người đi.
Sự kiên nhẫn của Phó Hàn Tranh đối với phụ nữ trước giờ đều không tốt, trong người anh vốn có một ngọn lửa xấu xa mãi không thể dập tắt, nhưng người phụ nữ trong lòng anh lại không ngoan ngoãn và còn cử động lung tung. Anh vỗ nhẹ lên mông của Mộ Vi Lan, cau mày và cảnh cáo cô: “Cô làm cái quái gì thế?”
Mộ Vi Lan đỏ mặt ngại ngùng: “Không phải anh nói tôi rất nặng sao? Tôi xuống dưới ngủ là tốt nhất, tránh đè chết anh, nếu không người nhà họ Phó sẽ đến tìm tôi đòi mạng.”
Cô quay lưng về phía anh, áp mặt vào cánh tay và phớt lờ anh.
Phó Hàn Tranh nhíu mày nhiều hơn, quả nhiên không thể nói phụ nữ, nói có một câu “cô hơi nặng một chút” đã có thể tức giận được rồi sao?
Anh nhấc tay kéo chiếc chăn mà cô quấn lấy, cô không động đậy. Phó Hàn Tranh khẽ cười, Mộ Vi Lan quay lại trừng mắt nhìn anh: “Anh cười cái gì?”
“Tôi nói cô nặng hơn Tiểu Đường Đậu, không quá đáng chứ?”
Mộ Vi Lan đỏ mặt, trong lòng cô nổ đầy pháo hoa.
Phó Hàn Tranh kéo chăn, điềm tĩnh nói: “Lùi lại đây một chút, chăn không đủ.”
Mộ Vi Lan ngoan ngoãn lùi lại một chút, Phó Hàn Tranh ôm cô vào trong lòng một cách tự nhiên, chiếc cằm của anh đè trên đỉnh đầu cô, giọng nói có chút mệt mỏi: “Ngủ đây, buồn ngủ chết r Cô hôn mê trong một thời gian dài, nên bây giờ cô không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Cô ngẩng mặt lên, nhìn quầng thâm mắt trên mặt Phó Hàn Tranh, cô giật mình, anh…trông coi cô rất lâu sao?
Cô im lặng một lúc lâu, sau đó lấy hết can đảm và khẽ nói: “Phó Hàn Tranh, tôi…hình như tôi hơi thích anh.”
Sau khi cô nói xong, cô không dám ngước lên nhìn anh, nhưng sau khoảng một phút, anh không hề đáp trả lại.
Cô ngước lên và nhìn thấy anh đã nhắm mắt như thể là đã ngủ rồi, hơi thơ bình ổn.
Khóe miệng Mộ Vi Lan khẽ co giật.
Hiếm khi cô mới tỏ tình với một người đàn ông, nhưng người đàn ông này lại đang ngủ say. Ngay cả khi cô yêu Giản Triết, cũng là Giản Triết theo đuổi cô. Bây giờ nghĩ lại, khi cô hẹn hò với người đàn ông cặn bã đó, cô chưa từng nói một câu tỏ tình như “em yêu anh”, hay “em thích anh”.
Nhưng mà cô rất may mắn khi không nói những điều đó với Giản Triết, nếu không bây giờ nhớ lại sẽ ghê tởm biết mấy!
Nói đến cũng kỳ lạ, sau khi đối diện với trái tim của mình, Mộ Vi Lan mạnh dạn hơn, cô nhân lúc Phó Hàn Tranh đang ngủ, hôn trộm lên đôi môi của anh.
Nhưng khi đôi môi cô vừa lặng lế khỏi anh, đôi môi của anh lại áp chặt lấy đôi môi mềm mại của cô.
Mộ Vi Lan mở to mắt, anh, anh vẫn chưa ngủ?!
“Ưm…”
Khốn kiếp.
Người đàn ông này, tại sao có thể đen tối như thế chứ?