Nguyệt Như Ca hung hăng trừng mắt nhìn chiếc xe, cô ta nhịn không được măng mấy câu rồi gọi điện thoại cho Giang Thanh Việt.
Giang Thanh Việt vừa đưa Lục Hỉ Bảo phòng VIP của bệnh viện tốt nhất nước Z.
Điện thoại đã vang lên.
Giang Thanh Việt nghe máy: ‘Alo?”
“Là Tiểu Giang đó sao? Tôi là mẹ của Hỉ Bảo”
Giang Thanh Việt nhìn Lục Hỉ Bảo trên giường bệnh, con ngươi có hơi co rủ lại: “Chào bác gái ạ”
“Haiz, Tiểu Giang à, tôi gọi điện thoại cho Hỉ Bảo nhưng mà mãi không gọi được, lúc gọi được lại không ai nghe máy, tôi sợ con bé xảy ra chuyện gì đó. Hai đứa có ở chung không?”
“Dạ đang ở chung ạ. Bác gái đừng lo lắng, Hỉ Bảo… Hỉ Bảo không sao cả”
VietWriter
Sau khi Giang Thanh Việt nói xong thì trong lòng có cảm giác áy náy thật sâu. Không phải anh ấy muốn lừa gạt mẹ Lục nhưng nếu như bây giờ nói cho mẹ Lục biết tình huống liên quan tới Lục Hỉ Bảo thì mẹ Lục trừ lo lắng ra cũng chẳng làm gì được.
“Hai đứa ở chung là không sao rồi, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi. Tôi và bố của nó cũng yên lòng. Tiểu Giang à, đã rất lâu tôi không gọi điện thoại nói chuyện với con bé này, cậu có thế để Hỉ Bảo nghe điện thoại không?”
“Dường như không được tiện cho lắm ạ”
“Sao chứ?” Mẹ Lục sửng sốt một chút.
Giang Thanh Việt nhìn cô gái trên giường bệnh nhàn nhạt mở miệng nói: “Hỉ Bảo đã ngủ rồi”
“Hả, ngủ sớm như vậy sao?”
Năng lực ứng biến của Giang Thanh Việt rất mạnh nói: “Mấy ngày nay Hỉ Bảo phải tăng ca mấy đêm liền cho nên hiện tại rất buồn ngủ, đêm nay cháu đã gọi nhiều lần nhưng cô ấy vẫn không chịu dậy”
“À à, vậy thôi đi, thật sự tăng ca rất mệt mỏi, cậu cứ để con bé ngủ đi”
Mẹ Lục lại càm ràm vài câu, sau khi hỏi thăm chuyện lặt vặt với Giang Thanh Việt mới cúp điện thoại.
Giang Thanh Việt đưa tay vuốt sợi tóc của Lục Hỉ Bảo giọng nói khàn khàn: “Hỉ Bảo, nhanh tỉnh lại đi, anh sắp không che giấu được rồi.
Em ngủ lâu như vậy mà em không thấy mệt mỏi sao?”
Không đến một lát thì điện thoại của Giang Thanh Việt lại vang lên, lần này là Nguyệt Như Ca gọi tới.
“Ở Trung Quốc có một loại thuốc tên là thuốc Bách Linh có thể giải bách độc, cả Trung Quốc chỉ có một viên nhưng bây giờ đang ở trong tay Hàn Chiến”
Đáy mắt Giang Thanh Việt lóe lên ánh sáng, tim anh ấy cũng đập nhanh hơn rất nhiều.
Sau khi cúp điện thoại thì Giang Thanh Việt lập tức liên hệ với Hàn Chiến.
Nửa tiếng sau, Giang Thanh Việt và Hàn Chiến gặp mặt nhau ở biệt thự tư nhân Thủy Tạ.
“Anh muốn gì?” Giang Thanh Việt hỏi thẳng vào vấn đề chính.
Hàn Chiến cũng không chút vòng vèo nào: “Xóa tên Hoa Hồng Đen trong tổ chức Minh”
Giang Thanh Việt vốn cho rằng Hàn Chiến mở miệng sẽ yêu cầu một số tài nguyên, thậm chí là chuyện lớn giữa nước Z và Trung Quốc, nhưng anh ấy không nghĩ tới vậy mà đòi hỏi của Hàn Chiến lại là chuyện này.
“Trước đó khi Châu Thắng còn giữ chức thì Hoa Hồng Đen đã bị xoá tên rồi. Hiện tại tôi vừa đảm nhiệm chức Thủ lĩnh của tổ chức Minh nên thân phận của cô ấy còn chưa khôi phục.”
ậy mãi mãi không được khôi phục, tôi muốn cô Hàn Chiến thấy Giang Thanh Việt nhíu mày, anh ấy nghĩ rằng Giang Thanh Việt có ý kiến gì đó: “Thế nào, anh không vui sao?”
Giang Thanh Việt nói: “Không phải. Ngày mai một tay giao người một tay giao thuốc, với lại anh hãy đối tốt với Như Ca một chút’“
Hàn Chiến: “…
ồ, Nguyệt Như Ca trung thành bảo vệ người đàn ông này mà người đàn ông này lại vì người phụ nữ mình yêu mà không chút do dự bán đứng cô tal Người phụ nữ ngốc này còn bán mạng cho người ta! Thật sự là quá ngu ngốc!
Nguyệt Như Ca ở biệt thự Vọng Sơn phía xa khó hiểu hắt xì mấy cái.
“Ai đang mắng tôi thế?”