Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 701:





Lục Hỉ Bảo thắng được tiền, quay sang Giang Thanh Việt khoe khoang giành công giống như đứa con nít, “Giang Thanh Việt, thấy em giỏi chưa! Hôm nay em không chỉ đòi lại tiền chúng ta thua lần trước, còn kiếm về tiền mua áo cưới lúc nãy nữa! Áo cưới hôm nay, em được tặng không còn gì!”





Giang Thanh Việt xoa xoa cái đầu nhỏ của người nào đó, cưng chìu khen ngợi: ” Ừ, Hỉ Bảo của chúng ta rất lợi hại. Rất biết kiếm tiền.”








Phó Hàn Tranh không khỏi tức cười, suýt chút nữa cười phá lên lộ tẩy.





Lục Hỉ Bảo biết kiếm tiền? Phó Hàn Tranh có nhìn thế nào, cũng đều cảm thấy Lục Hỉ Bảo là một kẻ phá của kinh hoàng thì có!





Mộ Vi Lan dĩ nhiên không rõ chân tướng, nhưng cô luôn cảm thấy biểu cảm của Phó Hàn Tranh rất quái dị, “Anh cười gì vậy?”





“Không có gì, hôm nay anh gặp phải một kẻ đại ngu, lấy dưa hấu ra đổi hạt mè với anh”





Dứt lời, Phó Hàn Tranh còn ám chỉ liếc nhìn Giang Thanh Việt, ánh mắt lại đầy ý tứ sâu xa.






VietWriter



Dưới bàn, Giang Thanh Việt lại đá Phó Hàn Tranh một đá.





Phó Hàn Tranh không buồn không giận, được mười triệu mà chỉ bị hai cú đá như vậy cũng thật đáng giá.





Lục Hỉ Bảo vui vẻ cười nói như một đứa bé ngốc nghếch, Giang Thanh Việt vừa khen ngợi cô vợ nhỏ, mặt khác thì lòng đang rỉ máu, thề lần sau cũng không để cho Lục Hỉ Bảo đánh cái gì tiến lên nữa!





Quá đốt tiền!





Đến lúc Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan rời khỏi Nhất Phẩm Cư, sau khi lên xe, Mộ Vi Lan vừa thắt dây an toàn, vừa lẩm bẩm: “Em vẫn luôn cảm thấy anh hôm nay là lạ, có phải anh cố ý thua Hỉ Bảo không? Hôm nay em đi con gì anh cũng khắc em, làm như anh nhất định không muốn em thắng thì phải.”





Phó Hàn Tranh cười nhạt nói: “Hôm nay Lục Hỉ Bảo thắng mười một ngàn, nhưng anh lại kiếm được mười triệu từ trong túi Giang Thanh Việt: Mộ Vi Lan trợn to hai mắt, không thể tin hỏi: “Thật hay giả?”





“Đương nhiên là thật, Giang Thanh Việt chỉ mười triệu để cho anh thua Lục Hỉ Bảo mà”





Mộ Vi Lan: “… Hỉ Bảo quả nhiên là ngốc, bị lừa gạt từ đầu đến cuối.”





Phó Hàn Tranh cười khẽ một tiếng, chế nhạo: “Ngược lại anh không cảm thấy Lục Hỉ Bảo ngốc, anh cảm thấy Giang Thanh Việt còn ngốc hơn”





Chứ sao nữa, ai lại đi tiêu mười triệu để thẳng mười ngàn? Đầu óc bị úng nước à!





Sau một lát, Phó Hàn Tranh nhìn cô vợ xinh đẹp ngồi bên cạnh, cười nói: “Nhưng bắt anh tiêu mười triệu đổi lấy một nụ cười của em, anh cũng vui lòng.”





Khóe miệng Mộ Vi Lan giật một cái, “Đừng, nụ cười này cũng quá đắt đi, trách nhiệm nặng nề, em không cười nổi”





Phó Hàn Tranh:…





Buổi tối, Giang Thanh Việt ôm cô vợ nhỏ lên giường, đưa tay cởi đống quần áo cản trở của cô.





Bàn tay nhỏ bé của Lục Hỉ Bảo vội vàng cho ngăn cản, “Giang Thanh Việt, em có chuyện muốn nói với anh”





“Nói đi, anh nghe đây”





Lúc này Giang Thanh Việt một chút cũng không muốn nghe cô nói chuyện gì, chỉ đáp lại cô qua loa lấy lệ, vẫn cúi đầu làm chuyện anh muốn làm.





Lục Hỉ Bảo hấp háy đôi mắt to đen láy, đặc biệt kích động thương lượng cùng Giang Thanh Việt: “Giang Thanh Việt, anh thấy em bây giờ tài nghệ đánh bài giỏi như vậy, hay là sau này mỗi tuần anh đều hẹn Phó.





Hàn Tranh ra đi, sau đó mỗi tuần chúng ta thắng bọn họ mười ngàn, như vậy một tháng chúng ta có thể thắng bọn họ bốn chục ngàn rồi đúng không! Còn cao hơn so với tiền lương trước kia của em đấy! Bốn chục ngàn bằng cả mấy tháng ăn uống phủ phê của chúng ta còn gì!”





Giang Thanh Việt:… Suýt chút nữa hộc máu!





“Ngoan ngoãn nào, bé cưng, mê cờ bạc là không tốt, chúng ta thỉnh thoảng chơi một lần để xả stress thì được, chứ tuần nào cũng đánh, thì đó chính là cờ bạc rồi.” Giang Thanh Việt kiên nhẫn dạy.





Nhưng Lục Hỉ Bảo căn bản không cảm thấy lời anh có sức nặng gì, trong mắt chỉ sáng rực lên một chữ ‘tiề, mặt đầy chờ mong: “Nhưng mà mẹ em hầu như mỗi ngày đều đánh bài, em chỉ chơi một tuần một lần thôi, hơn nữa em cũng chỉ muốn kiếm chút tiền cho cái nhà này của chúng ta mà.”





“Vậy lỡ thua thì sao?”





“Sẽ không đâu, dù sao bây giờ em ở nhà cũng không có chuyện gì làm, em có thể thường xuyên chơi tiến lên trên điện thoại di động, chắc chắn em sẽ đành giỏi hơn Phó Hàn Tranh”





Trời đất ạ, Giang Thanh Việt sắp điên rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK