Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 604:





Lục Hỉ Bảo thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may bác sĩ Thomson y thuật cao siêu, cứu được anh rồi, nếu không em và bé cưng biết phải làm sao đây”





“Em nói gì? Em với ai?”





Vừa dứt lời, Lục Hỉ Bảo căn ngay đầu lưỡi, gay rồi, hình như cô lỡ miệng rồi.








Đúng là cô muốn nói cho anh biết chuyện cô mang thai rồi, nhưng mà… không phải trong tình huống thế này, càng không phải vì buột miệng nói ra như thế.





Cô đưa tay vô thức che lên miệng, mở to hai mắt nhìn Giang Thanh Việt rồi không ngừng lắc đầu: “Không có gì đâu. Em không nói gì cả”





Tai của Giang Thanh Việt rất thính, sao có thể không nghe thấy được: “Anh nghe em nói, em và bé cưng. Bé cưng… bé cưng ở đâu ra?”





Lục Hỉ Bảo cắn môi, ấp úng, nhỏ giọng nói: “…Thì là, là bé cưng trong bụng em đó.





Giang Thanh Việt bỗng dưng trâm mặc.






VietWriter



Trong lòng anh chấn động bàng hoàng.





Đứa bé… đứa bé của anh và Lục Hỉ Bảo sao?





Lục Hỉ Bảo cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy anh vẫn trầm mặc, một giây, hai giây, ba giây… mãi đến khi cô đếm đến hai mươi, sắc mặt của Giang Thanh Việt vẫn khó đoán ra vui giận.





Người đàn ông này vẫn trầm mặc, bình tĩnh như thế.





Khuôn mặt nhỏ của Lục Hỉ Bảo xụ xuống: “Giang Thanh Việt, có phải là anh không muốn em mang thai đúng không? Cũng không thích bé cưng của mình?”





“… Anh không có.”





Lục Hỉ Bảo thấy uất ức vô cùng: “Nhưng mà vẻ mặt của anh nói cho em biết, anh không vui.”





Thậm chí là… không thích.





Lục Hỉ Bảo không có dũng khí nói tiếp nữa, cô xoay người đưa lưng về phía anh, khuôn mặt nhỏ gối lên mu bàn tay, uất ức muốn rơi nước mắt: “Em biết anh không muốn có con, nhưng bây giờ em đã mang thai rồi, không lẽ anh không muốn đứa bé này sao?”





“Bảo à, anh không có.”





Lục Hỉ Bảo không nhận thấy thành ý của anh, cô nói tiếp: “Dù anh có muốn đứa bé này hay không, em cũng muốn. Đứa bé là một sinh mệnh, em sẽ không bỏ con được, nếu như anh không muốn con thì chúng mình chia tay đi, em cũng có thể nuôi con được.”





Đôi mắt đen láy của Giang Thanh Việt như có phần gợn sóng, anh kéo cô gái lại, đối mặt với ánh mắt của anh: “Anh nói anh không muốn con của mình bao giờ chứ?”





“Mặc dù anh không nói thành lời nhưng vẻ mặt của anh không hài lòng chút nào, em cũng không muốn vì đứa bé mà ép anh cưới em, một cuộc hôn nhân vì đứa trẻ thì không hạnh phúc được.”





“Anh không bị ép, anh rất muốn kết hôn với em mà”





Lục Hỉ Bảo bĩu môi: “Nhưng anh không muốn đứa bé có phải không?”





Giang Thanh Việt nói từng chữ một: “Anh yêu em, cũng yêu đứa bé này, chỉ là anh kích động quá, anh không ngờ sẽ tới nhanh như vậy, không ngờ mình đã có đứa bé thuộc về hai ta rồi: Lục Hỉ Bảo bán tín bán nghỉ nhìn anh: “Kích động? Anh kích động chỗ nào chứ?”





Giang Thanh Việt nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, để lên ngực mình: “Nhịp tim của anh bây giờ ít nhất cũng phải 140 nhịp một phút. Em là bác sĩ, em đếm thử xem”





Đúng là nhịp tim của anh bây giờ rất rất nhanh.





“Vậy anh… kích động thật à?”





Kích động, có nghĩa là anh cũng thích đứa bé này sao?





Giang Thanh Việt kiên định đáp Lục Hỉ Bảo thở phào nhẹ nhõm, đuôi mắt cũng nhiễm ý cười: “Em còn tưởng là anh không thích trẻ con, em giấu rất lâu, muốn nói cho anh biết, nhưng lại không biết phải nên nói thế nào, em sợ anh chưa chuẩn bị sẽ làm bố”





Giang Thanh Việt ôm cô vào lòng, bàn tay lớn chạm lên bụng của cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Đã được bao lâu rồi?”





Lục Hỉ Bảo đặt bàn tay nhỏ của mình lên mu bàn tay anh, tựa vào lòng anh, giọng nói như mềm nhữn: “Trước khi anh đi em kiểm tra là được bảy tuần rồi. Giờ chắc là mười một tuần, sắp ba tháng rồi”





Giang Thanh Việt hơi nhíu mày: “Sao trước đó em không nói với anh?”





“Em nghĩ là anh không thích trẻ con nên mới không dám nói cho anh biết”





Giang Thanh Việt nhớ lại: “Cho nên trước đó mấy lần em nói mình đang đến kỳ, thực ra đều là kiếm lý do, là vì em mang thai rồi sao?”





Lục Hỉ Bảo đỏ mặt gật đầu: “Trước ba tháng thì không thích hợp vận động mạnh, dễ bị ảnh hưởng đến bé con lắm”





Giang Thanh Việt nghiền ngẫm nhìn cô: “Ý của em là qua ba tháng thì được hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK