Nhưng ở trước mặt của Băng Nhẫn, cho dù Nguyệt Như Ca có mang thêm giày cao gót nhưng anh ta vẫn giống như cũ, cao hơn cô ta rất nhiều.
Người đàn ông này thực sự rất cao, khí chất cũng vô cùng mạnh mẽ, ngay cả người phụ nữ có tố chất được đào tạo bài bản như Nguyệt Như Ca thỉnh thoảng cũng sẽ bị anh ta làm cho khẩn trương, lo lắng.
Nhưng Nguyệt Như Ca rốt cuộc cũng vẫn là Nguyệt Như Ca, khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh lùng nhìn thẳng vào Băng Nhẫn, hỏi: “Anh muốn gì”
Dưới đáy mắt Băng Nhẫn hiện lên một vết cười khó nhận ra: “Tôi vừa mới nói, tôi muốn cô, tôi không có nói đùa”
“Anh có tin là tôi giết anh hay không”
“Nếu như cô có thể giết được tôi thì hãy mở miệng nói lại những lời này: Nguyệt Như Ca hiếm khi bị rơi vào cảnh bị người ta làm cho nghẹn họng, cô ta im lặng một hồi lâu, cho tới khi Băng Nhẫn lướt thẳng qua bả vai của Nguyệt Như Ca, đi về phía máy bay chiến đấu. Lúc này, Nguyệt Như Ca vẫn đang quay lưng về phía Băng Nhẫn, bình tĩnh nhàn nhạt mở miệng: “Muốn theo cách như thế nào? Nếu như là 419 giống như lần trước, tôi không có ý kiến”
VietWriter
Đáy mắt của người đàn ông là một tảng băng rét lạnh: “Tôi không chơi tình một đêm.”
Nguyệt Như Ca xoay người lại, trợn mắt nhìn Băng Nhẫn: “Vậy anh muốn như thế nào?”
Băng Nhãn lạnh lùng nói: “Nhìn dáng vẻ thì cô dường như quả thật có thể làm bất cứ thứ gì vì Sói Trắng.”
Nguyệt Như Ca nghiến răng: “Kết thành đồng minh đối với anh mà nói chỉ có lợi mà không có hại, đợi đến đến lục Sói Trắng trở thành Các chủ của Tổ chức Minh rồi, tôi có thể đảm bảo, nước Z và nước R có thể thuận lợi ký kết hiệp nghị đình chiến trong vòng một trăm năm. Trừ phi Tổ chức Ám của các anh, thích chấm dứt chiến tranh bằng chiến tranh”
“Bảng giá này của cô quả thực là rất hấp dẫn, nhưng mà tôi có thêm một điều kiện kèm theo”
Nguyệt Như Ca mơ hồ cảm nhận được người đàn ông này chắc chắn không có lòng tốt: “Có thêm điều kiện kèm theo gì?”
Băng Nhãn hơi cúi người, khuôn mặt tuấn tú áp sát vào khuôn mặt xinh đẹp đến sáng ngời của Nguyệt Như Ca: “Ở bên cạnh tôi một trăm ngày. Trong một trăm ngày này, cho dù tôi muốn làm cái gì, cô cũng phải hợp tác với tôi một cách vô điều kiện”
Ánh mắt của Nguyệt Như Ca tàn bạo trừng lên với Băng Nhẫn: “Hàn!
Chiến! Anh coi tôi là thứ gì chứ!”
Hàn Chiến.
Ha, cuối cùng cũng gọi ra miệng rồi.
Hàn Chiến nhìn chăm chằm vào Nguyệt Như Ca, châm chọc nói: “Tôi còn tưởng rằng cô không biết tên của tôi là gì”
Trong ngực Nguyệt Như Ca vô cùng phẫn nộ, lông mi cũng run rẩy một cách kịch liệt, Nguyệt Như Ca tức giận nhìn chăm chằm vào Hàn Chiến giống như đang nhìn kẻ thù vậy.
Hàn Chiến lại nhếch nhếch khóe môi, dường như rất hài lòng với dáng vẻ đang vô cùng tức giận của Nguyệt Như Ca: “Suy nghĩ cho kỹ”
Nguyệt Như Ca tức giận đến mức trực tiếp nhấc chân lên muốn đá về phía Hàn Chiến nhưng lại bị anh ta nhanh hơn, đưa tay ra cản lại bắp chân của cô ta.
Lòng bàn tay có vết chai cän cỗi của người đàn ông di chuyển từ bắp chân đến mắt cá chân mịn màng, mỏng manh của Nguyệt Như Ca, vững vàng giữ lấy, sau đó đột nhiên kéo cô ta vào trong lòng.
Nguyệt Như Ca nhất thời không ngờ tới được điều này, trực tiếp ngã thẳng vào trong ngực Hàn Chiến.
Nguyệt Như Ca cũng không phải là người ăn chay, nhanh chóng móc khẩu súng ra và dí sát họng súng vào lồng ngực của Hàn Chiến.
“Hàn Chiến! Anh buông ra cho tôi!”
Sự đe dọa của Nguyệt Như Ca đối với Hàn Chiến mà nói cũng chỉ giống như một con gà con đang chơi đùa với một con đại bàng mà thôi, không hề có chút đe dọa nào.
Ông K ở bên cạnh cho rằng Nguyệt Như Ca muốn ám sát Hàn Chiến cho nên cũng lập tức rút súng ra và chĩa thẳng về phía Nguyệt Như Ca.
“Hoa Hồng Đen, bỏ súng xuống!”
Hàn Chiến nhìn chằm chằm người phụ nữ trong tay, con ngươi cũng không ngước lên lấy một lần, thản nhiên nhỏ giọng phân phó: “Ông K, bỏ súng xuống”