“Tớ chờ cả một buổi tối cũng không thấy đại thần Bạc Thâm đồng ý lời mời kết bạn”
Phó Mặc Tranh định nói với cô ấy đừng uổng phí sức lực nữa thì Diệp Duy lại không cam lòng nói: “Bà đây lại thử thêm lần nữa!”
Phó Mặc Tranh chỉ gửi biểu tượng cảm xúc “Cạn lời” lại.
Ở nhà cô luôn ngủ giường mềm, bây giờ lại ngủ trên giường cứng, khó tránh khỏi có chút không thích ứng, chưa kể đây là cũng lần đầu tiên cô xa nhà, thế là đêm nay cô mất ngủ.
Không hiểu sao cô nhớ lại số điện thoại mà Lâm Bạc Thâm viết ở trong lòng bàn tay. Con người luôn có tính hiếu kỳ, cô bỗng nhiên cũng muốn thử xem Lâm Bạc Thâm có chấp nhận lời mời kết bạn của cô không.
Cô vội vàng bật đèn pin điện thoại, chiếu vào lòng bàn tay.
Trời đất, hôm nay cô đã rửa tay nhiều lần nên các con số đã biến mất gần hết rồi!
Phó Mặc Tranh do dự cả buổi mới gửi tin nhắn cho Diệp Duy: “Này, cậu có thể gửi số điện thoại của Lâm Bạc Thần cho tớ không?”
“Không phải anh ấy đã viết số điện thoại vào tay cậu rồi sao?”
*… Rửa bay hết rồi!”
Ở đầu bên kia, Diệp Duy cười một cách xấu xa rồi gửi số của Lâm Bạc Thâm cho cô, thuận tiện còn nói đùa nói câu: “Cậu nhìn tớ đi, tớ nhìn xa trông rộng ghê chưa! Nếu tớ không viết ra thì giờ cậu đi đâu để tìm số!”
Phó Mặc Tranh phớt lờ cô ấy, tìm kiếm số điện thoại, sau đó ID ‘Wechat của Lâm Bạc Thâm hiện ra.
Tên Wechat: Một dấu chấm. Tên Wechat thật đơn giản và tùy tiện!
Cô nghĩ rằng là anh lười nghĩ ra cái tên, nhưng Wechat lại không cho phép để trống nên tùy tiện đánh một dấu chấm tròn.
Thật đúng là lạnh lùng như mọi khi.
Cô do dự mấy giây, cắn môi, cuối cùng vẫn là bấm gửi lời mời kết bạn.
Chờ và đợi, cho đến mười hai giờ khuya cô cũng không thấy chữ số “một” hiện lên trên cửa sổ Wechat. Xem ra, đối phương thật sự chỉ tùy tiện ném số điện thoại ra cho có lệ thôi.
Cô ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, ngày khai giảng.
Phó Mặc Tranh rời giường đứng dậy đi rửa mặt, cô đã hẹn Diệp Duy sáng nay sẽ đi đến nhà ăn ăn sáng.
Đang ăn sáng, Diệp Duy không nhịn được hỏi: “Tối hôm qua đại thần Bạc Thâm có chấp nhận lời mời kết bạn của cậu không?”
Phó Mặc Tranh không trả lời mà hỏi ngược lại cô ấy: “Ngày hôm qua đại thần Bạc Thâm đã chấp nhận lời mời của cậu chưa?”
Diệp Duy gục mặt xuống: “Quả nhiên, những người đẹp trai lạnh lùng tớ không thể với tới, tớ đã gửi lời mời hai lần nhưng anh ấy không hề để ý đến tớ, sáng nay tớ có nhìn lại điện thoại nhưng vẫn không thấy có gì mới”
Phó Mặc Tranh nghĩ thầm, từ nãy đến giờ cô không nhìn điện thoại, nhưng chắc mẩm kết quả cũng như vậy thôi.
Sau khi hai người mua bánh bao và cháo, tìm được chỗ ngồi trống trong căn tin đông đúc rồi ngồi xuống.
Trong ngày khai giảng, khắp nơi trong trường học toàn là người và người.
“Tranh Tranh, khoa tiếng Anh của cậu toàn là nữ thôi đúng không?”
“Chắc là vậy, nghe nói lớp tớ có ba mươi chín người nhưng chỉ có chín nam”
Diệp Duy buồn cười nói: “Vậy lớp của cậu không có đủ tài nguyên rồi, nếu cậu không giành được tài nguyên thì chị em tốt của cậu sẽ giới thiệu cho cậu mấy anh chàng khoa tài chính. Trong khoa tài chính có rất nhiều trai đẹp, đặc biệt là đại thần Bạc Thâm, nhìn quanh ở trường học, các tài nguyên rất là khan hiếm”
Phó Mặc Tranh trêu chọc: “Làm như cậu có thể giới thiệu đại thần Bạc Thâm cho tớ vậy, người ta còn không có để ý đến chúng ta mà”
Điện thoại của Phó Mặc Tranh vang lên một tiếng, là tin nhắn ‘Wechat, cô vừa ăn bánh bao vừa mở điện thoại ra, sau đó là giọng nói của Cố Đình Xuyên vang lên.
“Tiểu Đường Đậu, tớ đã bảo bố chú ý số lượng học sinh trao đổi trong trường của cậu rồi, nếu được thì ông ấy có thể sắp xếp tớ đến chỗ cậu học. Đoán chừng không bao lâu nữa thì chúng ta sẽ học chung với nhau rồi”