Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 570:





Biết dạ dày của Giang Thanh Việt không tốt, nhưng bây giờ nấu cháo lại quá mất thời gian, vì vậy Lục Hỉ Bảo nấu một bát mì trứng gà rau xanh, cô nấu rất nhạt, bỏ ít muối để tốt cho dạ dày.





Giang Thanh Việt ngồi bên cạnh cô, nhìn bát mì trứng rau xanh nọ rồi ăn sạch.





Lục Hỉ Bảo nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, cô lại thấy đau lòng: “Chắc là anh mệt lắm phải không, em đi chuẩn bị nước tắm cho anh trước, anh tắm xong rồi ngủ một giấc đi.”








Lục Hỉ Bảo đang muốn đứng dậy thì lại bị Giang Thanh Việt kéo lại, ngã ngồi trên đùi anh.





Giọng nói của anh khàn khàn: “Mai tắm cũng được, bây giờ anh chỉ muốn ôm em, ngủ một giấc yên ổn.”





Lục Hỉ Bảo hơi giật mình.





“Chê anh rồi?”





Lục Hỉ Bảo vội vàng lắc đầu: “Tất nhiên là không chê.”





Giang Thanh Việt ôm cô, đi thẳng vào phòng ngủ.





Lúc nằm xuống chiếc giường mềm mại của cô, Giang Thanh Việt mới dẹp hết cảnh giác, thả lỏng tỉnh thần.



VietWriter






Lục Hỉ Bảo cứ tưởng phải mất một lúc anh mới đi vào giấc ngủ được, cô bèn hỏi: “Đúng rồi, Giang Thanh Việt, em có chuyện muốn hỏi anh, vị hôn thê của Tri Quân có phải em họ của anh không?”





Bên tai đã vang lên tiếng hít thở đều đặn.





Lục Hỉ Bảo nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh, anh đã nhắm mắt ngủ rồi, dường như còn ngủ rất Say.





Lục Hỉ Bảo vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve trán anh, sống mũi rồi môi…





Nỗi nhớ như hồng thủy, trào dâng mãnh liệt không thể ngăn cản.





Không phải trước kia cô chưa từng yêu đương, nhưng lại cô chưa hề có cảm xúc nồng nàn như hiện tại.





Có lẽ tình cảm bên nhau trải qua cửa ải sống chết mới thực sự khác biệt.





Lục Hỉ Bảo ôm cổ Giang Thanh Việt, nhích lại gần bên anh, khế hôn lên môi anh, sau đó vui vẻ mừng thầm như mèo con trộm cá, dựa vào hõm vai anh, yên tâm nhắm mắt ngủ.





Trưa hôm sau.





Bởi vì tối qua ngủ quá trễ, nên sáng hôm sau Lục Hỉ Bảo không thể nào dậy được.





Cô ngủ không biết trời biết đất, sau khi tỉnh dậy như thường nhật, cô lại ngồi ngẩn người trên giường một lúc lâu, cứ cảm thấy sai sai chỗ nào đó.





Cô bỗng nhìn về chiếc đồng hồ nam ở trên tủ đầu giường.





Đúng rồi, tối qua Giang Thanh Việt đã về!





Nhưng Lục Hỉ Bảo vẫn cảm thấy không thật, cô lập tức xuống giường, đi xung quanh tìm người.





Cuối cùng, cô thấy có một người đàn ông ở trong bếp, áo sơ mi trắng gọn gàng và chiếc quần kaki, đứng bên bệ bếp nấu cơm trưa.





Lần đầu tiên Lục Hỉ Bảo thấy cảnh Giang Thanh Việt ở nhà như thế này.





Cô đi tới, ôm lấy anh từ phía sau, ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm: “Em còn tưởng anh lại biến mất không tung tích.”





“Anh đâu biết thuật độn thổ, sao có thể biến mất trong nháy mắt được.”





“Anh không biết thuật độn thổ, nhưng anh lại có thể bị một chiếc máy bay hoặc trực thăng thình lình đón đi. Cho nên nhất định em phải để mắt tới anh mọi lúc mọi nơi.”





Bà Giang, vợ à





Giang Thanh Việt vừa nấu ăn vừa kéo Lục Hỉ Bảo ở sau lưng vào lòng, hai tay vòng qua ôm lấy cô.





“Kể từ bây giờ, cho dù đi đâu anh cũng sẽ nói trước cho em biết, sẽ không để em phải hốt hoảng tìm khắp thế giới mà tìm không được anh.”





Lục Hỉ Bảo nhìn phần trứng rán vàng đều hai mặt nằm trong chảo, ngửi được mùi thơm của trứng, nghe lời hứa dịu dàng và kiên định của người đàn ông ở bên tai, tâm trạng của cô tốt hơn nhiều.





Lục Hỉ Bảo khẽ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên căm Giang Thanh Việt.





Món ăn Trung Quốc là sự kết hợp của bữa trưa và bữa sáng, có cháo kê và trứng rán cho bữa sáng, cũng có vài món rau xào thanh đạm.





Tối qua Lục Hỉ Bảo đã ăn nhiều lẩu quá, bây giờ được uống một ngụm cháo nóng hổi, dạ dày cũng dễ chịu hơn nhiều.





Đột nhiên cô nhớ đến chuyện gặp Tri Quân với Tô Vãn ở trung tâm thương mại vào hôm qua: “Đúng rồi, có phải anh có một cô em họ tên là Tô Vấn không?”





Giang Thanh Việt giật mình, anh khế ngước mắt nhìn cô, không phủ nhận. Trông Lục Hi Bảo thế này chắc Tô Văn cũng không có nói gì với cô.





“Đúng đấy, sao vậy? Em gặp cô ấy rồi?”





Lục Hỉ Bảo gật ‘Ừm, hôm qua lúc em đi mua sắm với Vi Lan thì gặp cô ấy và Tri Quân ở trung tâm thương mại. Cô ấy nói mình là em họ của anh, em còn đang nghĩ, sao chưa từng nghe anh nói chuyện đó bao giờ.”





“Chỉ là em họ bà con xa, lúc mẹ anh còn sống, bà là chị em họ với mẹ của cô ấy, cho nên cô ấy cũng xem như là em họ của anh. Nhưng mà quan hệ nhạt nhẽo lắm, cũng không qua lại gì.”





“Ồ, thì ra không phải là em họ thân thiết à”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK