Khuôn mặt của Phó Mặc Tranh đỏ bừng lên, cô ấy cầm bắp ngô rồi cúi đầu, giống như một chú thỏ ngốc xấu hổ đang gặm bắp ngô.
Lâm Bạc Thâm nhìn cô gái bên cạnh ngượng ngùng đến nỗi đỏ hết hai tai lên thì chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục nướng đồ ăn.
Sau bữa ăn, Phó Mặc Tranh đi tìm Cao Hãn, hai người ngồi ở bên cạnh đập chứa nước.
Phó Mặc Tranh cầm bia lon đưa cho cậu ta: “Cho cậu này.”
Cao Hãn cười, liếc mắt nhìn cái chân đang bị băng bó của cô ấy, št thương ở chân cậu thế nào rồi?”
‘Đỡ hơn rồi, tớ không thấy đau nữa”
Đập chứa nước vào tiết trời thu có cơn gió nhẹ thổi qua vừa mát mẻ, vừa thoải mái.
Phó Mặc Tranh do dự vài giây, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Cao Hãn, tớ không thể tiếp nhận cậu được, chúng ta dừng lại ở đây đi “
Hình như Cao Hãn cũng không tỏ ra bất ngờ lắm, cậu ta chỉ xoay mặt nhìn cô ấy, hỏi: “Bởi vì Lâm Bạc Thâm sao?”
Phó Mặc Tranh cũng không nói dối, cô ấy gật đầu nói: “Xin lỗi, ban đầu tớ đồng ý thử yêu cậu cũng là bởi vì muốn mượn cậu để quên đi Lâm Bạc Thâm. Tất cả là tại tớ không suy nghĩ rõ ràng, lợi dụng cậu như vậy là tớ không đúng, thật sự tớ rất xin lỗi cậu”
Cao Hãn mở lon bia ra, ngửa đầu uống một hớp rồi nói: “Không sao, chuyện như vậy đều là do hai ta tình nguyện, cậu không cần phải xin lỗi tớ”
“Cậu nghĩ được như vậy là tốt rồi”
Cao Hãn với Phó Mặc Tranh vừa định trở về thì đã thấy Lâm Bạc Thâm lạnh lùng đi đến chỗ họ rồi.
Cao Hãn cười với Phó Mặc Tranh: “Bạn trai cậu đến rồi, tớ không ở đây làm kỳ đà cản mũi nữa, tớ về nghỉ ngơi trước đây. Cậu cũng nên nghỉ sớm một chút.”
“Ừ, cảm ơn cậu”
Cao Hãn đi về lêu trước.
Lúc Lâm Bạc Thâm đi tới thì nhìn thấy trên người Phó Mặc Tranh chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, mặt anh ấy tối sầm lại, cởi áo khoác trên người anh ấy ra khoác cho cô ấy.
“Muộn như vậy mà em còn ngồi ở đập chứa nước này hít gió trời hả?”
“Vừa nãy em tìm Cao Hãn để nói chuyện với cậu ta, không phải anh muốn em nói chuyện rõ ràng với cậu ta, không dây dưa với cậu ta nữa sao?”
Lâm Bạc Thâm lạnh nhạt trả lời: “Vậy thì em cũng không cần phải nói chuyện với cậu ta vào tối muộn như thế này”
Phó Mặc Tranh chu miệng lên làm nũng, lại ôm lấy eo Lâm Bạc Thâm, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh ấy, nháy mắt với anh ấy rồi nói: “Đừng giận mà, em không cho phép anh được giận em”
“Được, anh không tức giận, chúng ta trở về đi.”
Phó Mặc Tranh vừa định đi thì cả người đã bị Lâm Bạc Thâm ôm lên rồi.
Đảo mắt đã tới ngày Quốc Khánh mùng một tháng mười.
Mộ Vi Lan gọi điện thoại hỏi Phó Mặc Tranh có về nhà hay không, nếu muốn về thì cô sẽ đặt vé máy bay cho.
Lúc đầu Phó Mặc Tranh định bảo sẽ về nhà, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Bạc Thâm có khả năng sẽ về Bắc thành.
Cô nói với Mộ Vi Lan: “Mẹ ơi, nếu như con về con sẽ tự đặt vé máy bay, mẹ với bố không cần phải bận tâm đâu, con mười tám tuổi rồi mà, chẳng lẽ đến vé máy bay cũng không tự đặt được hay sao?”
Mộ Vi Lan cũng không nghĩ nhiều, đồng ý với đề nghị của con gái, để cho con có nhiều cơ hội rèn luyện ngoài xã hội hơn, đấy cũng là một chuyện tốt.
Trước khi lên đại học, Phó Mặc Tranh lúc nào cũng được chăm sóc kỹ càng, chuyện gì cũng không đến tay, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, ông nội và bố cô bé lúc nào cũng sẵn sàng che mưa đón gió, cưng chiều hết mức, chưa từng để Phó Mặc Tranh chịu thiệt thòi.
“Được rồi, nhưng nếu không đặt được thì nhớ gọi điện cho mẹ và bố con nhé. Từ lúc con đi học đại học đến giờ vẫn chưa về nhà lần nào, cả nhà đều rất nhớ con, nhất là ông nội với bố con đấy”