Lúc Kỳ Ngạn Lễ nhận được cuộc điện thoại của Phó Hàn Tranh, anh ta đang họp với ban lãnh đạo của công ty.
“Tôi và Tiểu Lan đã chạm mặt với Kiều Tang ở trong siêu thị bách hóa Tân Thái.”
Vừa nghe đến tên Kiều Tang, con mắt Kỳ Ngạn Lễ bất chợt sáng ngời: “Khi nào?”
“Mới vừa nãy, bây giờ anh bảo người đến đây, có lẽ sẽ tìm được.
người.”
Kỳ Ngạn Lễ lập tức cúp điện thoại, vứt một câu với ban lãnh đạo.
trong công ty: “Cuộc họp hôm nay tạm thời chấm dứt tại đây”
Dứt lời, người đàn ông lập tức đứng dậy, sải bước như sao băng ra khỏi phòng họp.
VietWriter
Kỳ Ngạn Lễ ra lệnh cho trợ lý Lý Đạt đi theo phía sau: “Lý Đạt, lập tức phái người đi đến bách hóa Tân Thái tìm Tiểu Tang”
“Vâng”
Lần này, anh ta nhất định không để cho Tiểu Tang chạy nữa.
Cô ấy thoắt một cái biến mất hơn nửa năm, trong nửa năm này cô ấy có biết anh ta nhớ cô ấy đến nhường nào hay không?
Kiều Lạc mua một ít đồ dùng sinh hoạt. Cô ấy vừa mới ra khỏi bách hóa Tân Thái, đang định lên taxi, bất ngờ cô ấy bị mấy người đàn ông mặc vest đen vây quanh.
“Các người… Các người muốn làm gì?”
“Cô Kiều, chúng tôi sẽ không làm tổn thương cô, chúng tôi là người do Tổng giám đốc Kỳ phái đến”
Kỳ Ngạn Lễ… Làm sao anh ta có thể biết cô ấy quay về Bắc Thành nhanh như vậy?
Trong mắt Kiều Lạc xẹt qua một tia kinh sợ, ngay lúc cô ấy muốn chạy trốn, một chiếc xe Bentley màu đen đập vào mắt cô ấy…
Cô quá quen thuộc bảng số xe đó.
Chiếc xe Bentley dừng lại, Kỳ Ngạn Lễ lập tức bước từng bước dài nhanh chóng đi về phía cô ấy: “Tiểu Tang!”
Kiều Lạc quay người định chạy trốn nhưng cô ấy đã bị Kỳ Ngạn Lễ ôm chặt từ phía sau.
“Tiểu Tang, em nhẫn tâm đến mức không chịu gặp anh hay sao?”
“Tôi không phải Kiều Tang! Tôi càng không phải là Tiểu Tang của anh! Kỳ Ngạn Lễ, anh thả tôi ral”
Kiều Lạc giấy giụa, nhưng lấy sức lực của cô ấy làm sao có thể sánh bằng với sức của đàn ông, Kỳ Ngạn Lễ không chịu buông ra, cô ấy chẳng có cách nào thoát khỏi.
Trong lúc giằng co, cái túi siêu thị trong tay Kiều Lạc rơi xuống mặt đất. Cô ấy cúi đầu, cắn thật mạnh lên mu bàn tay của Kỳ Ngạn Lễ!
Kỳ Ngạn Lễ không nghĩ đến cô ấy sẽ quyết liệt như vậy, anh ta đau đớn nên hơi nới lỏng tay ra, Kiều Lạc thừa cơ đẩy anh ta và cắm đầu chạy ra ngoài đường phố.
Mặc khác, đám vệ sĩ vừa định đuổi theo, Kỳ Ngạn Lễ đã lạnh lùng nói: “Người phụ nữ của tôi, tôi tự mình đuổi theo.”
Sau khi Kỳ Ngạn Lễ đuổi kịp Kiều Lạc, anh ta dùng một tay kéo cô vào trong ngực, cúi đầu rồi hôn vào đôi môi của cô ấy.
Kiều Lạc bị giam cầm trong đôi tay thon dài tràn trề sức lực của anh ta. Cô ấy dùng hai tay đánh anh ta, đẩy anh ta, thậm chí căn nát môi anh ta, trong miệng bốc lên một mùi máu tanh, nhưng Kỳ Ngạn Lễ vẫn không chịu buông ra.
“Kỳ Ngạn Lễ! Anh thả tôi ra! Tôi không phải Kiều Tang!”
“Em là Tiểu Tang, em nói dối như vậy là có ý gì, tại sao em lại rời khỏi anh? Tại sao em lại trốn tránh anh? Có phải bố đã đến tìm em hay không? Có phải ông ấy uy hiếp em đúng hay không?”
“Không phải! Bố anh không có đến tìm tôi!”
Hai mắt Kỳ Ngạn Lễ đỏ lên, chăm chú nhìn cô ấy: “Vậy em nói cho anh biết, vì sao em lại rời khỏi anh? Trong lòng em vẫn còn Phó Hàn Tranh hay sao? Nhưng Phó Hàn Tranh đã kết hôn với Mộ Vi Lan, em đã nói em không thích Phó Hàn Tranh. Kiều Tang,… rốt cuộc tại sao, em nói cho anh biết đi?”
Kiều Lạc đẩy cánh tay của anh ta ra, nở nụ cười đắng chát. Đôi mắt cô ấy nhìn ánh mắt đầy thống khổ của anh ta, gắn từng tiếng: “Không liên quan gì đến Phó Hàn Tranh, không có liên quan đến bất kỳ ai hết.
Nếu như anh đã muốn biết nguyên nhân, tôi đây sẽ nói cho anh biết. Tôi không phải Kiều Tang, Kiều Tang đã chết từ lâu rồi”
Kỳ Ngạn Lễ chuyển động yết hầu, sốt ruột mở miệng: “Tiểu Tang, anh biết chúng ta đã lãng phí biết bao nhiêu năm trời như thế, em chưa thích ứng cũng không sao, anh có thể đợi, đợi em yêu anh lần nữa.