Đến bệnh viện, Mộ Vì Lan được đẩy vào trong phòng bệnh.
Lục Hi Bảo kéo tay áo của Giang Thanh Việt, lo lắng nói: “Sư phụ, anh nhất định phải để họ bảo vệ đứa con của Vi Lan đấy!”
Giang Thanh Việt liếc nhìn bàn tay của Lục Hi Bảo, lạnh mặt nói: “Trốn tránh tôi bao nhiêu ngày, bây giờ chịu gặp tôi rồi à?”
Bàn tay của Lục Hi Bảo vô thức buông xuống. Khi ngón tay cuối cùng chuẩn bị rời khỏi tay áo của Giang Thanh Việt, anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tay còn lại đưa lên xoa đầu cô và nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu. Tôi vào trong xem thế nào, ngoan ngoãn ở đây đợi đi.”
“Oh.”
Lục Hì Bảo nhìn tấm lưng rắn chắc của Giang Thanh Việt, cô cảm thấy nhẹ nhõm hút.Có Giang Diêm Vương ở đây, Vì Lan và đứa bé chắc chắn sẽ không sao đâu!
Lục Hì Bảo quay đầu nhìn về phía Hướng Nam Tây, cau mày nói: “Cô Hưởng, cô là chị dâu của Vị Lan, tại sao cô lại đẩy Vi Lan chứ? Cô không biết Vi Lan đang mang thai sao? Ngộ nhớ đứa bé.
Hướng Nam Tây cười lạnh nói: “Cô Lục, cô đừng nói linh tinh. Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đẩy Mộ Vi Lan rồi hả? Rõ ràng là Mộ Vi Lan tự mình ngã xuống, định đồ vạ cũng phải có bằng chứng chứ “Cô! Rõ ràng là cô ra tay đánh Vi Lan mới khiến Vi Lan bi ngā!”
Ông Phó chống gật đứng đó, cau mày quát lên: “Đủ rồi!”
Hưởng Nam Tây cắn môi nói: “Bố, bố cũng đã nghe thấy những lời cô Thẩm nói rồi. Ai dám hại Hàn Tranh, con thấy, chính là Mộ Vi Lan muốn trả thù Hàn Tranh nên mới tạo ra vụ tai nạn xe này! Bây giờ lại còn giả vở khóc lóc thương tiếc! Bố, bố thực sự định giữ người phụ nữ đã hại chết Hàn Tranh ở lại nhà họ Phó sao?”
“Vấn để này đợi ta điều tra rõ ràng rồi nói sau! Bây giờ, quan trọng nhất là đứa bé trong bụng của Vi Lan. Dù có thể nào, trong bụng con bé cũng dòng máucủa nhà họ Phó Trong phòng bệnh, Mộ Vi Lan dựa vào giường, sắc mat am dam.
Một vài bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh, ông Phó bước tới và hỏi: “Bác sĩ, người lớn và đứa bé thế nào roi?”
VietWriter
Bác sĩ cau mày nói: “Progesterone của bệnh nhân vốn đã thấp. Mặc dù lần này đã giữ được đứa bé, nhưng đừng để bệnh nhân chịu bất cứ kích động nào thêm nữa. Nhất định phải để bệnh nhân ăn ngủ tốt, giữ tâm trạng vui vẻ.
Lục Hì Bảo lườm Hướng Nam Tây và đi thẳng vào phòng bệnh.
“Vi Lan, cậu thế nào rồi? Bụng còn đau không?”
Mộ Vi Lan lắc đầu.
Lục Hỉ Bảo nhìn thấy nhìn bộ dạng yếu đuối suy kiệt của Mộ Vi Lan, cảm thấy phẫn nộ thay cho cô ấy: “Trong bụng cậu là con của Phó Hàn Tranh, nhưng người nhà họ Phó lại nghĩ ngờ cậu, cho rằng cậu là người hại chết Phó Hàn Tranh, tại sao bọn họ lại có thể như vậy được chứ! Hướng Nam Tây còn độc ác hơn, cô tã dám ra tay đánh cậu! Cũng may là cậu và đứa béđều không sao.
Lục Hì Bảo nhẹ nhàng xoa dịu phần bụng của Mộ V Lan.
Mộ Vi Lan lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng cô lại khế mỉm cười: “Hàn Tranh thực sự bỏ mình lại một mình rồi. Hì Bào, sau này sẽ không có ai đứng ra bào vệ mình nữa. Cậu có biết không? Trước đây khi mình bị Thẩm Uyển Yêu và Hướng Nam Tây bắt nạt, Hàn Tranh luôn xuất hiện đầu tiên. Nhưng hôm nay, anh ấy vắng mặt rồi…
“Vi Lan…”
Trấn Mộ Vi Lan được quần đẩy băng gạc trắng, khiến toàn bộ khuôn mặt cô càng nhợt nhạt hơn, không còn một chút sức sống nào.
Lục Hì Bảo ôm chặt lấy cô: “Vi Lan, đừng buồn nữa, có được không? Chúng ta có thể đừng nghĩ đến Phó Hàn Tranh nữa không?”
Mộ Vi Lan nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và nói: “Mình cũng không muốn, mình muốn dưỡng thai thật tốt, không muốn nghĩ đến Hàn Tranh, nhưng mà mình không nhịn được. Mình nhớ đến anh ấy từng nói, nếu là con trai sẽ gọi là Phó Mặc Hằng, nếu là con gái sẽ gọi là Phó Mặc Tỉnh. Hì Bào, Hàn Tranh vẫn chưa biết đứa bé trong bụng mình là trai hay gái, sao anh ấycó thể ra dì như vậy được chứ?”
Lục Hì Bảo ôm cô và khóc cùng cô.
khi Mô Vì Lan khóc đã mệt và ngủ thiếp đi, Lục H Bảo mới sụt sịt và rời khỏi phòng bệnh bệnh.
Giang Thanh Việt đứng bên ngoài phòng bệnh, cúi đầu và nghịch chiếc bật lửa trong tay.
Tiếng bật lửa thoắt ẩn thoắt hiện lướt qua khuôn mặt thanh tủ của anh.
Lục Hỉ Bảo lau nước mắt và gọi anh: “Sư phụ”
Giang Thanh Việt ngẩng đầu, cất chiếc bật lửa vào trong túi áo, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô: “Mộ Vi Lan thế nào rồi?”
“Vi Lan ngủ rồi, nhưng tâm trạng của cô ấy rất tệ. Tôi sợ cô ấy cứ tiếp tục như vậy, cơ thể sẽ không thể chịu đựng được nữa.”
Giang Thanh Việt đến gần, đứng trước mặt Lục Hi Bảo, anh đưa tay nhẹ nhàng lau vết nước mắt trên mặt Lục Hì Bảo, rồi nhẹ nhàng ấn đầu cô vào lòng mình.
“Sẽ ổn thôi, đừng lo lắng.”
Lục Hì Bảo gật đầu: “Ừm, sư phụ, anh nói xem, nếu Phó Hàn Tranh thật sự chết rồi, Vì Lan và đứa bé phải làm sao?
“Không đâu, Phó Hàn Tranh mạng lớn, sẽ khôngxảy ra chuyện đó đâu Lục Hì Bảo: “Sư phụ, anh đang an ủi tôi sao?”
“Lục Hì Bảo, đừng khóc nữa, thật xấu xí.
“Oh.”
Lục Hì Bào quét nước mắt và nước mũi lên áo khoác trắng của áo, còn nắm lấy áo khoác của anh lâu nước mũi, cực kỳ mất lịch sự.
Lục Hì Bảo bất chợt nhìn Giang Thanh Việt: “Sư phụ…tôi xin lỗi, làm bẩn áo của anh rồi.”
Giang Thanh Việt cởi áo ra, Lục Hỉ Bảo vô thức lùi lại một bước, cảnh giác nhìn anh, cô còn tưởng anh muốn làm chuyện ấy trong bệnh viện.
“Sư, sư phụ. Đây là bệnh viện, ảnh hưởng không tốt. “
Giang Thanh Việt liếc nhìn cô rồi nhét áo khoác vào trong tay cô: “Cô làm bần áo của tôi, cô mang về nhà giặt sạch đi.”
Khóe miệng Lục Hỉ Bảo giật giật, là do cô suy nghĩ linh tinh rồi!
Mộ Vì Lan ngủ một giấc và tỉnh dậy, ông Phó đưadì Lan đến bệnh viện.
Dì Lan hâm canh gà tiếm và cháo cho cô: “Cô chủ, chắc cô đối rồi phải không, ăn chút để nóng hổi này di.
Máy ngày nay cô không ăn uống cẩn thận. Hôm nay ầm ĩ như vậy, cô đúng là đã đói rồi. Vì đứa bé, cô bắt buộc phải ăn.
“Um.”
Ông Phó ngồi bên cạnh, đợi Mộ Vi Lan ăn cháo và canh gà tiềm xong mới hỏi cô.
“Bố của con là Mộ Quang Khánh?”
Mộ Vi Lan gật đầu: “Vâng.”
“Ta đã sai người đi điều tra rồi. Mộ Quang Khánh năm đó vì phá sản mà nhảy lầu tự sát, có phải con vì điều này mà luôn hận Phó Thị, hận Hàn Tranh?”
Mộ Vị Lan hé đôi môi nhợt nhợt nhạt và nói: “Con từng hận, cũng từng muốn trả thù Phó Thị, thậm chí còn muốn hại Hàn Tranh. Nhưng lúc đó, là do con hồ đồ, không hiểu rằng người còn sống hạnh phúc mới điều quan trọng nhất. Con phát hiện ra rằng mình không thể hận Hàn Tranh, vì vậy con mới lựa chọn rồi đi và đến thành phố S. Nhưng con không ngờ, Hàn Tranh lại đuổi theo con đến thành phố S. Bắt đầu từ lúc đó, con hiểu rằng chỉ cần ở bên cạnh Hàn Tranh,con có thể bỏ qua mọi chuyện. Bố, bố vì lời nói của Thẩm Uyển Yêu mà nghi ngờ con, con có thể hiểu. Nhưng con không thể không tự giải thích cho mình, giữa con và Hàn Tranh không chỉ có một minh Tiểu Đường Đậu, còn có cả đứa bé trong bụng này. Con làm sao có thể nhẫn tâm hại chết bố của con mình?”
Phó Chính Viễn thở dài, một lúc lâu sau, ông gật đầu và nói: “Ta thấy con và Nam Tây không thể hòa hợp được với nhau. Con lại đang mang thai, bác sĩ nói còn cần phải chú ý đến sức khỏe. Ta thấy hay là như vậy đi, thời gian này, dì Lan sẽ cùng con đến sống ở biệt thự Tiên Thủy Vịnh, cũng tránh gặp Nam Tây. Đợi đến tang lễ của Hàn Tranh, con quay về tham dự sau. Nếu con đồng ý, thì quyết định như vậy đi.”