Mộ Vi Lan nghe giọng điệu nghiêm túc nhưng thờ ơ của anh, cô suýt nữa bật cười thành tiếng, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của anh và nói: Phó Hàn Tranh, có ai từng nói với anh đôi lúc anh thực sự rất xấu xa chưa?”
“Nói anh xấu, em là người đầu tiên. Nhưng nói anh xảo quyệt thì có rất nhiều.”
Mộ Vi Lan mỉm cười ngọt ngào, chăm chú nhìn anh và nói: “Ừm, lão già xảo quyệt!”
Ánh mắt anh tối lại: “Anh thừa nhận mình xảo quyệt. Nhưng già, anh không thừa nhận.”
Mộ Vi Lan gật đầu nịnh bợ: “Anh không già không già, tổng giám đốc Phó đang ở độ tuổi phong độ nhất, sao có thể già được chứ?”
Khuôn mặt này, dáng vóc này, khí chất này, cho dù đưa đến ngành giải trí cũng có thể giết chết rất nhiều những khuôn mặt trẻ tuổi non nớt đang nổi tiếng!
Hơn nữa, anh đang trút giận giúp cô, cô vui còn không kịp nữa là. Mộ Vi Lan ôm cổ anh, ghé sát mặt vào lòng anh, đỏ mặt và nói: “Nhưng mà em thích.”
Khi người đàn ông mình thích giúp mình trút giận, có ai không thích chứ?
Hơn nữa, người đàn ông này là Phó Hàn Tranh.
Cho dù anh đứng đó không làm gì cả cũng đã đủ khiến phụ nữ vui mừng rồi. Nếu anh nuông chiều người phụ nữ đó thêm một chút, người phụ nữ đó chắc chắn sẽ gục ngã.
Mộ Vi Lan không phải là thánh nhân. Cô giống như bao cô gái trẻ khác, ít nhiều có chút mất kiểm soát. Cô phải thừa nhận rằng, cô bị thu hút bởi vẻ ngoài của Phó Hàn Tranh. Dù sao thì thích một người đàn ông đẹp trai dễ dàng hơn nhiều so với việc thích một người đàn ông xấu.
“Em nói cái gì?”
Mặc dù câu nói vừa nãy của cô rất nhỏ, nhưng chắc chắn là anh đã nghe thấy. Anh rõ ràng nghe thấy rồi còn giả vờ như không nghe thấy. Da mặt cô rất mỏng, cô mím môi nói: “Không nói gì cả, anh mau làm việc đi. Em buồn ngủ quá, em muốn về phòng đi ngủ!”
Mộ Vi Lan chuẩn bị đứng dậy. Phó Hàn Tranh không phải là người dễ bị cô lừa, anh kéo cô lại: “Ngủ ở đây.”
Mặc dù Mộ Vi Lan đỏ mặt ngại ngừng, nhưng cơ thể cô lại rất thành thật và dựa vào lòng anh, cô có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Vậy em…ngủ ở đây?”
Phòng sách trở nên vô cùng tĩnh lặng. Cô nép mình trong lòng anh một lúc lâu, lắng nghe âm thanh của những trang giấy mà anh thỉnh thoảng lật qua. Cô không cảm thấy buồn ngủ nữa, cô nghĩ đến bó hoa hồng sáng nay anh tặng cho Ngôn Hoan. Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn hơi ghen.
“Anh…tại sao anh lại tặng hoa hồng cho Ngôn Hoan?”
Còn là hoa hồng đỏ nữa. Không phải hoa hồng đỏ bình thường là để dành tặng cho người yêu hay sao?”
Phó Hàn Tranh vẫn xem tài liệu, anh điềm tĩnh nói: “Em cho phép mình nhảy xuống hồ cứu bạn trai cũ, không cho phép anh tặng hoa hồng đỏ cho người phụ nữ khác?”
“Giản Triết ngã xuống nước là do em không cẩn thận đẩy anh ta xuống, nên em mới cứu anh ta…”
Giải thích giữa chừng, Mộ Vi Lan nhận ra có sự kỳ lạ, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của Phó Hàn Tranh: “Chắc không phải là anh ghen rồi chứ?”
Vì vậy, anh mới cố tình sai Từ Khôn đến trường quay tặng hoa hồng đỏ cho Ngôn Hoan?
Thấy anh mím môi, sắc mặt không có chút cảm xúc gì, Mộ Vi Lan được đà nói: “Anh không nói nghĩa là thừa nhận rồi nhé. Phó Hàn Tranh, anh đã ghen rồi nên anh mới cố tình qua lại với Ngôn Hoan ở trong quán bar để bị chụp lại, sau đó lại tặng hoa hồng đỏ cho Ngôn Hoan, anh là vì…ưm…”
Cô vẫn chưa nói xong, anh xoay người cô ra giữa bàn làm việc và ngực của mình, cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ của cô.
Khi Mộ Vi Lan sắp không thở được nữa, Phó Hàn Tranh mới buông cô ra. Anh lườm cô và nói: “Em mà còn ồn nào nữa, sẽ không chỉ là một nụ hôn đơn giản như vậy đâu.”
Đôi mắt sâu thẳm của anh khiến Mộ Vi Lan sợ hãi, lập tức ngậm miệng lại.
Tối qua Phó Hàn Tranh đã hành hạ cô mấy tiếng liền. Tối nay mà lại làm nữa, sợ rằng ngày mai cô sẽ rã rời. Hơn nữa, cánh tay cô hiện giờ còn đang bị thương!
Nhưng mà bây giờ, cô vẫn không rõ Phó Hàn Tranh rốt cuộc là muốn chiếm hữu cô nhiều hơn, hay là thực sự bắt đầu để tâm đến cô. Dù sao thì khi người đàn ông say mê cơ thể của một người phụ nữ, anh ta chiều chuộng cô một chút cũng là điều bình thường.
Nhưng điều này cũng không thể nói lên điều gì, ít nhất là vẫn chưa đến mức yêu.
Anh vẫn lạnh lùng điềm tĩnh, nhưng cô đã ngày càng say mê anh. Cô ôm eo anh, nhẹ nhàng ngửi mùi hương nhàn ngào nhạt hòa lẫn với mùi thuốc lá trên áo sơ mi của anh: “Phó Hàn Tranh…chúng ta bây giờ…được coi là đang yêu không?”
“Anh không yêu em, lẽ nào đang chơi đùa với em?”
Trong lòng cô ngập tràn sự ngọt ngào, nó ấm áp và quấn quanh trái tim cô.
Phó Hàn Tranh ôm cô và đi về phía phòng ngủ.
“Anh xử lý xong công việc rồi sao?”
“Bây giờ có việc quan trọng hơn.”
Mộ Vi Lan giật mình, vẫn chưa hiểu ra: “Việc gì cơ?”
“Ôm em đi ngủ.”
Khi Phó Hàn Tranh bế cô lên giường, Mộ Vi Lan đỏ mặt nói: “Em vẫn chưa tắm đâu!”
Cô bị thương ở cánh ta, trước đây khi cô cùng dì Lan tắm cho Tiểu Đường Đậu, cô ngồi xổm bên ngoài bồn tắm cũng không có gì. Và với sự giúp đỡ của dì Lan, nên tất nhiên không thành vấn đề. Nhưng bây giờ đến lượt cô tự tám…
Phó Hàn Tranh ôm cô vào trong phòng tắm, Mộ Vi Lan từ chối: “Bỏ đi, hôm nay em không tắm nữa. Dù sao cũng không đổ mồ hôi, anh bỏ em xuống đi…”
Phó Hàn Tranh nhìn cô chằm chằm và nghiêm túc nói: “Anh thích sạch sẽ.”
“Nhưng em không…’ “Nhưng chúng ta ngủ chung một giường, em phải tắm rửa sạch sẽ.”
Khóe miệng Mộ Vi Lan giật giật.
Đến khi Phó Hàn Tranh đưa cô vào phòng tắm và cởi bỏ hết quần áo trên người, Mộ Vi Lan cảm thấy có gì đó kỳ lạ, như thể đã bị Phó Hàn Tranh lừa.
Quá trình tắm kéo dài và vô cùng cực khổ, việc tắm rửa trở thành cái cớ để Phó Hàn Tranh “ăn đậu phụ”. Khuôn mặt của Mộ Vi Lan đỏ ửng, cô dựa và thành bồn tắm, đưa tay che mắt và thề rằng, ngày mai nhất định sẽ không đi tám cùng với Phó Hàn Tranh!
Sáng sớm hôm sau, khi Mộ Vi Lan thức dậy, điều khiến cô lo lăng chính là Tiểu Đường Đậu. Sau khi đo nhiệt độ cơ thể cho Tiểu Đường Đậu xong, may là nhiệt độ cơ thể đã bình thường trở lại.
Bởi vì bị bệnh nên cô bé uể oải mệt mỏi và hỏi cô: “Bố nói hôm nay con phải đi tiêm. Mộ Mộ, con sợ đau, mẹ có thể giúp con xin bố đừng đưa con đi tiêm không?”
Mộ Vi Lan xoa đầu cô bé và nói: “Nhưng nếu hôm nay con không đi tiêm, ngộ nhỡ lại phát sốt thì phải làm sao.
Đường Đậu ngoan, hôm nay chúng ta đi tiêm là sẽ khỏi rồi, có được không?”
“Nhưng tiêm rất đau.”
Mộ Vi Lan đưa cho Tiểu Đường Đậu một viên kẹo: “Hồi nhỏ khi Mộ Mộ ốm cũng không thích tiêm, nhưng mà không tiêm thì sẽ không khỏi được. Bố của Mộ Mộ đưa cho Mộ Mộ một viên kẹo, ngậm trong lúc tiêm sẽ không đau nữa. Nào, con cầm lấy đi.”
Tiểu Đường Đậu cầm lấy viên kẹp, nhíu mày hỏi: “Có thật là ăn kẹo khi tiêm sẽ không đau nữa không?”
“Con có thể thử”
Phó Hàn Tranh ra khỏi phòng ngủ, anh nhìn thấy hai mẹ con họ được bao quanh bởi ánh nắng mặt trời buổi sáng.
Mộ Vi Lan đưa miếng bánh mì nướng mứt dâu lên miệng Tiểu Đường Đậu. Cô bé há miệng và cắn một miếng, rồi cúi đầu uống bát cháo trắng. Mộ Vi Lan thỉnh thoảng lại dịu dàng liếc nhìn cô bé, một cảnh tượng vô cùng ấm áp.
Trái tim băng giá của Phó Hàn Tranh có chút tan chảy.