Biệt thự nhà họ Phó, trên bàn ăn trưa.
Tiểu Đường Đậu ăn mấy miếng cơm, rồi đi sang một bên chơi, bát cơm đã sắp nguội cả rồi, Phó Hàn Tranh không nhịn được dạy bảo hai câu, tiểu Đường Đậu liền giả bộ đáng thương nắm lấy tay của Mộ Vi Lan, trốn ra sau Mộ Vi Lan, giận dỗi trong lòng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Phó Hàn Tranh.
Mộ Vi Lan đương nhiên là hiểu chuyện, liền kéo tiểu Đường Đậu lên ghế ngồi, “Mau ăn đi, nếu không ăn, Đường Đậu sẽ không cao được đầu, không cao được thì sẽ bị Cổ Đình Xuyên nói là người lùn đấy, Đường Đậu muốn cứ bị Cổ Đình Xuyên nói là người lùn sao?”
Đứa bé nghe thấy cái này, lập tức cầm đũa lên, vội vàng vợ cơm trong bát ăn, “Con mới không muốn làm người lùn. “Ăn từ từ thôi.
Mộ Vi Lan gặp một miếng sườn cho cô con gái.
Người đàn ông ngồi đối diện, hơi hơi chau mày: Của anh đâu?”Người đàn ông này, đã bao nhiêu tuổi rồi, mà còn phải người khác gắp thức ăn cho thế?
Mộ Vi Lan trợn mắt nhìn anh, nhưng vẫn gắp cho anh một miếng sườn, trêu chọc nói: “Nào, bạn lớn Phó Hàn Tranh, gắp cho bạn một miếng sườn này. “Bố ấu trí quá đi.”
Cả nhà vui vẻ cùng nhau ăn cơm trưa, ông Phó cùng đoàn người già của ông ấy ra ngoài đi du lịch rồi, tiểu Hàm lại bị Hướng Nam Tây đón đi, trong nhà ngoài người giúp việc ra, thì thứ bảy chỉ có ba người bọn họ, khó tránh khỏi vắng vẻ.
Mộ Vi Lan hỏi: “Đúng rồi, khi nào bố về thế?”
“Anh vừa mới gọi điện thoại hỏi, hình như ông ấy chơi rất vui vẻ, chắc là phải tuần sau mới về.”
Mộ Vi Lan cười nói: “Người gia ra ngoài nhiều cũng tốt, bình thường tiểu Đường Đậu đi học, lại không có ai chơi cùng ông ấy, nên ông ấy khó tránh khỏi nhàm chán.”
Phó Hàn Tranh nhìn dáng vẻ quan tâm tới ông Phó như vậy của cô, liền cười nói, “Em rất quan tâm ông ấy nhỉ?”
“Đương nhiên rồi, đó là bố mình đấy.”
Bố mình.
Cái xưng hô này, khiến cho trong lòng Phó Hàn Tranh cảm thấy cực kỳ vui.
VietWriter
Chuông điện thoại của Mộ Vi Lan reo lên, là tin nhắn đến của Hoà Tuệ, mở ra xem, “Tuệ Tử rủ em buổi chiều đi dạo phố cùng cậu ấy.Tiểu Đường Đậu phồng miệng: “Vậy Mộ Mộ không chơi trò chơi với con được rồi!”
Mộ Vi Lan vốn dĩ định từ chối Hoà Tuệ, nhưng Hoà Tuệ lại gửi một tin nhắn đến, nói là có việc cần cô góp ý.
Mộ Vi Lan cũng không muốn từ chối, suy cho cùng bình thường cũng hay qua lại với Hoà Tuệ, Mộ Vi Lan dỗ dành tiểu Đường Đậu nói: “Đợi tối mẹ về rồi chơi cùng con nhé được không? Cô Tuệ Tử hình như thực sự có việc tìm mẹ.”
Tiểu Đường Đậu nhớn mày, dặn dò như người lớn: “Vậy Mộ Mộ phải về nhà sớm đấy nhé!”
“Được.”
Ăn cơm trưa xong, tiểu Đường Đậu được dì Lan dỗ đi ngủ, Mộ Vi Lan đúng lúc muốn nhân thời gian này đi ra ngoài, thì Phó Hàn Tranh gọi cô lại. “Lén lén lút lút làm gì xấu thế?”
“Em đây không phải là sợ đánh thức Đường Đậu, rồi con bé lại đòi em chơi trò chơi sao?”
Phó Hàn Tranh nhìn ra ngoài ánh nắng mặt trời của buổi chiều, nhiệt độ bên ngoài không thấp, “Để anh đưa em đi nhé.”
“Không cần đầu, em gọi xe qua đó là được rồi.”
Phó Hàn Tranh bước đến trước mặt cô, mím môi cực kỳ nghiêm túc nói: “Nếu như em đi nửa đường mà bị cảm nắng, thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”
Nói không được anh.Sau khi lên xe, Phó Hàn Tranh cúi người xuống thắt dây an toàn giúp cô.
Mộ Vi Lan nhìn góc nghiêng khuôn mặt anh tuấn của anh nói: “Em và Hoà Tuệ đi dạo một lúc, em rất nhanh sẽ về thôi.”
Người đàn ông điềm đạm trả lời một tiếng, “Đừng đi lâu quá, em đang mang thai, phải nghỉ ngơi nhiều một chút, còn nữa, đừng có uống trà sữa linh tinh ở bên ngoài đấy.”
Mộ Vi Lan nghe lời dặn dò của anh, không nhịn được hì hì một tiếng, rồi bật cười, “Sao anh lại trở nên giống bà cụ như vậy chứ.
Ánh mắt ấm áp của Phó Hàn Tranh đặt lên trên phần bụng nhô lên của cô, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve, để lại một câu nhẹ như lông hồng: “Cái gì anh cũng có thể thua được, nhưng chỉ duy nhất em và con, là anh không thua được.”
Lời âu yếm đến bất ngờ, khiến cho Mộ Vi Lan sững sờ, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
Tiêu rồi, rõ ràng là cô không uống nước ngọt, nhưng lại cảm thấy lượng đường trong máu đang tăng cao.
Phó Hàn Tranh đưa cô đến cửa trung tâm thương mại như đã hẹn với Hoà Tuệ, sau khi Mộ Vi Lan tháo dây an toàn ra, liền cười nheo mắt nói với anh: “Vậy em đi trước đây, anh lái xe về nhà cẩn thận nhé.”
“Khi nào sắp xong thì gọi cho anh, anh sẽ đến đón em.””Được.”
Thứ bảy, trung tâm thương mại rất đông người.
Sau khi Mộ Vi Lan đợi Hoà Tuệ đến, Hoà Tuệ liền khoác tay cô, cười nói: “Thứ bảy mà vẫn hẹn cậu ra ngoài, tổng giám đốc Phó không giận đấy chứ?”
“Không hề, anh ấy rất ủng hộ mình đi giao lưu với bạn, vì bạn mình có không nhiều, kết hôn lại sớm, nên lại càng không hay qua lại với bạn bè gì.”
Điều này, Phó Hàn Tranh thực sự làm rất tốt, có một số người đàn ông, vô cùng không ủng hộ vợ của mình có không gian bạn bè riêng tư, cho rằng vợ là phải ở nhà trông con, nấu cơm, giặt quần áo cả ngày, đến cả quyền lợi thỉnh thoảng tụ tập bạn bè một chút cũng không giành được.
Nhưng Phó Hàn Tranh từng nói, ủng hộ cô giao lưu với bạn bè, nhưng mà nói trước bắt buộc đối phương phải là một người tốt. “Tổng giám đốc Phó cũng quá là thấu tình đạt lí rồi.”
“Đúng rồi, cậu gọi mình đến để góp ý gì thế? Cậu muốn mua cái gì lớn sao?”
Hoà Tuệ đỏ mặt, khoác tay Mộ Vi Lan đi đến quầy trang sức, “Mình và Cổ Tồn Ngộ đã kết hôn ba năm rồi, nhưng vẫn chưa tổ chức đám cưới, lúc đầu làm giấy đăng ký kết hôn cũng là rất gấp gáp, vì vậy vẫn chưa mua nhẫn cưới, tự dưng mình muốn tạo cho anh ấy một bất ngờ, nên muốn mua nhẫn cưới.”
Mộ Vi Lan cũng từng trải, nói: “Nhưng mà cậu cóbiết số đo ngón tay của Cổ Tôn Ngộ không?”
“Hôm qua nhân lúc anh ấy đang ngủ, mình đã lén lút đo lại rồi.”
“Thông minh.”
Hai người đi đến cạnh quầy trang sức để chọn nhẫn cưới .
Xem cả nửa ngày, hoặc là giá quá đắt không phù hợp, hoặc là mẫu mã không được đẹp.
Hoà Tuệ cuối cùng mua một cặp nhẫn đôi giá trung bình, sau khi trả tiền, Hoà Tuệ nhìn vào cặp nhẫn đôi vừa mua xong, mỉm cười, sờ lên cổ nói: “Vi Lan, có phải mình keo kẹt quá rồi không? Đồng nghiệp nữ ở đơn vị của mình nói, người phụ nữ đối với bản thân quá keo kẹt, thì sẽ bị chồng bỏ đấy.”
“Những cái đó đều là vô căn cứ, Cổ Tôn Ngộ đối với cậu tốt như vậy, yêu thương câu như thế, cậu tiết kiệm tiền bù vào nhà cửa, người hiểu được chỉ sẽ càng thương cậu hơn thôi.”
Hoà Tuệ gật gật đầu, cảm thấy Mộ Vi Lan nói có lý, “Hôm nay cảm ơn cậu đã góp ý giúp mình, mình mời cậu ăn cơm tối nhé?”
Trước đây, Hoà Tuệ nói, Cổ Tôn Ngộ là trình tự viên bình thường, lương tuy không thấp, nhưng chắc cũng không quá nhiều, về mặt kinh tế đương nhiên là không bằng Phó Hàn Tranh, “Hôm nay cậu đã tiêu số tiền lớn để mua nhẫn rồi, sao có thể để cậu mời ăn cơm được chứ, chúng ta đi dạo một lát nữa, rồi vẫn là về nhà ăn cơm đi, tiểu Đường Đậu còn đang đợi mình về chơi trò chơi cùng con bé nữa, cậu cũng phải nấu
cơm cho Đình Xuyên mà đúng không?”
“Phải đấy, vậy chúng ta sang bên kia xem quần áo đi”
“Được.”
Mộ Vi Lan cùng Hoà Tuệ đi dạo khoảng hơn một tiếng, nhìn xem giờ, cũng sắp bốn giờ rồi, không còn sớm nữa, liền gọi điện thoại cho Phó Hàn Tranh.
Ai mà biết, người đàn ông nói: “Được, em ra ngoài đi, anh đang ở cửa trung tâm thương mại rồi.”
Mộ Vi Lan đơ ra, người đàn ông này sao lại đến nhanh như vậy chứ, là bay đến sao?
Sau khi tạm biệt Hoà Tuệ, Mộ Vi Lan vừa đi đến cửa trung tâm thương mại, thì nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia, bước tới đó, sau khi kéo cửa xe ngồi lên xe, tò mò hỏi: “Sao anh lại đến nhanh vậy chứ?”
Phó Hàn Tranh vốn dĩ không hề rời đi, ở trong xe chợp mắt một lúc, người đàn ông điềm đạm nói: “Đang ngủ ở trên xe, thì em gọi điện thoại đến.”
Vì vậy, anh là cứ ngồi trong xe để đợi cô sao?
Trong lòng Mộ Vi Lan bỗng thấy ngọt ngào, khoé miệng liền cong lên.
Phó Hàn Tranh lại tiện miệng hỏi: “Không mua đồ già “Hôm nay chủ yếu là đi góp ý cho Hoà Tuệ, em không thích đồ gì cả, Tuệ Tử mua một cặp nhẫn đôi, sau đó, Tuệ Tử lại nhìn trúng một bộ váy, nhưng bộ váy đó quá đắt, nên Tuệ Tử không mua nữa”
Nghe Mộ Vi Lan nói mãi, Phó Hàn Tranh liền nhớn mày lên.
Người phụ nữ của Cố Tôn Ngộ, không có tiên mua váy, cũng thật là một tin mới mẻ.