Đôi mắt Mộ Vi Lan run lên, dán chặt vào bức tranh màu nước “một nhà ba người” ấm áp.
“Đường Đậu rất cô đơn sao?”
Cô bé ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt sáng ngời tròn xoe, gật đầu nghiêm túc và nói một cách buồn bã: “Vâng! Đường Đậu không có bạn, mẹ lại ở trên sao hỏa không về thăm Đường Đậu! Mẹ của Tiểu Hồng ngày nào cũng tết tóc rất xinh đẹp cho Tiểu Hồng. Đường Đậu cũng muốn có mẹ tết tóc cho.”
Mộ Vi Lan đưa tay xoa chiếc đầu nấm của cô bé: “Đường Đậu là tóc ngắn, không thể tết tóc được.”
Tiểu Đường Đậu chu môi, tủi thân nói: “Là vì không có ai tết tóc cho Đường Đậu nên bố mới cắt tóc của Đường Đậu đi. Bố nói bố không biết tết tóc, bố thật là ngốc.”
Mộ Vi Lan cười khúc khích ra tiếng, trong đầu xuất hiện hình ảnh Phó Hàn Tranh vụng về nắm lấy tóc của đứa bé, cau mày không biết làm thế nào. Phó Hàn Tranh là một người rất giỏi trong kinh doanh, cô đã nghe thấy nhiều. Nhưng mà một Phó Hàn Tranh như vậy thật khó tưởng tượng cũng có lúc anh không thể làm gì.
“Vậy thì lần sau Đường Đậu đừng cắt tóc ngắn nữa, cô giáo sẽ giúp Đường Đậu tết tóc.”
Cô bé nhíu mày, trầm ngâm hỏi: “Ừm…có giống như bím tóc đẹp của Tiểu Hồng không?”
“Tất nhiên rồi, Đường Đậu dễ thương như vậy, tết tóc chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.”
Bàn tay trắng mềm mại của cô bé đột nhiên kéo cô: “Mộ Mộ, mẹ ở trên sao hỏa không thể trở về, cô có thể làm mẹ của con trước được không?”
Mộ Vi Lan sững sờ: “Hả?”
Cô bé ngồi trên bậc thềm thở dài và nói một cách đáng thương: “Nếu Mộ Mộ không làm mẹ của con, bố chắc chắn sẽ để người khác làm mẹ của Đường Đậu. Nhưng những người đó đều rất gớm với Đường Đậu, không cho Đường Đậu ăn cơm, còn đánh Đường Đậu. Mộ Mộ, nếu như con bị thương phải nằm viện, cô sẽ đến thăm con chứ?”
Đôi mắt ngấn nước của cô bé ngây thơ nhìn Mộ Vi Lan, dáng vẻ đáng thương khiến cô đau lòng.
Đám phụ nữ của Phó Hàn Tranh sẽ ngược đãi cô bé sao?
Trước mặt Phó Hàn Tranh đương nhiên là không dám, nhưng sau lưng thì sao, có thực sự giống như cô bé nói không, không cho cô bé ăn cơm, mắng cô bé thậm chí còn đánh cô bé?
Tình mẫu tử của Mộ Vi Lan dâng lên, xót xa hỏi: “Vậy bố con thường xuyên đưa bọn họ về nhà sao?”
Tiểu Đường Đậu vì muốn để Mộ Vi Lan làm mẹ, không ngần ngại nói xấu bố, cánh tay nhỏ bé khoanh trước ngực, tức giận nói: “Huh! Bố đưa bọn họ về đều
không quan tâm đến Đường Đậu nữa, kêu Đường Đậu tự chơi một mình!”
Mộ Vi Lan cau mày, trong lòng có chút tức giận. Phó Hàn Tranh trông như một người đàn ông thực sự, cô còn tưởng rằng anh sẽ rất thương yêu quan tâm Tiểu Đường Đậu. Hóa ra trước mặt phụ nữ, cũng không coi con gái mình ra gì.
“Con thực muốn cô làm mẹ con sao?”
“Vâng! Bởi vì con biết, Mộ Mộ sẽ không bắt nạt con!”
Cô cũng muốn bảo vệ Tiểu Đường Đậu, nhưng… chuyện này cô không thể làm chủ: “Chuyện này, con phải đi hỏi ý kiến của bố con, mình cô nói không có được. Nhưng mà, cho dù cô không làm được mẹ của con, nhưng cô sẽ nói chuyện với bố con, kêu bố con bên con nhiều hơn.”
Cô bé chớp mắt tinh nghịch: “Mộ Mộ, con coi như cô đồng ý rồi nhé!”
Mộ Vi Lan nhìn cô bé một cách nuông chiều, nắm lấy bàn tay nhỏ bé: “Được rồi, mau lên lớp đi.”
Đến giờ tan học, Tiểu Đường Đậu lại là người cuối cùng ở trong lớp.
Mộ Vi Lan đã có kinh nghiệm lần trước, trực tiếp gọi điện cho Phó Hàn Tranh. Điện thoại reo rất lâu mới có người trả lời.
“Tôi là Mộ Vi Lan. Anh Phó, đã bốn giờ rồi, các bé trong lớp đều đã về hết rồi. Khi nào anh mới đến đón Tiểu Đường Đậu?”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia giơ cổ tay nhìn đồng hồ, giọng nói nhỏ nhẹ và trầm tĩnh: “Tôi đang họp, hai tiếng nữa mới kết thúc, làm phiền cô chăm con Đường Đậu một lát.”
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Khóe môi Mộ Vi Lan khẽ co giật, có ai lại làm bố như thế không?
Cô thực sự nghi ngờ Tiểu Đường Đậu có phải là do Phó Hàn Tranh nhặt về hay không.
Phó Hàn Tranh cũng không sợ cô bắt cóc Tiểu Đường Đậu?
Mộ Vi Lan nhìn xuống, cô bé đang đứng dưới chân cô ngước nhìn cô. Cô ngồi xổm xuống và nói nhẹ nhàng: “Bố của con bây giờ đang có việc quan trọng phải làm, một lát nữa mới có thể đến đón con. Hay là, cô đưa con đi chơi ở gần đây?”
Cô bé không buồn bã chút nào, vỗ tay vui vẻ nói: “Được ạ! Mộ Mộ, chúng ta có thể đến nhà cô chơi không?”
Cô vừa đưa cô bé rời khỏi trường mẫu giáo vừa nói chuyện với cô bé: “Hả? Đi đến nhà cô? Nhưng nhà cô không có gì để chơi cả.”
“Con chỉ là muốn đến nhà Mộ Mộ mà! Nếu như lần sau có người bắt nạt con, con có thể đến nhà Mộ Mộ rồi!”
Mộ Vi Lan mím môi và mỉm cười. Cô bé này thật là thông minh, biết chạy trốn: “Nếu như có người bắt nạt con, con hãy gọi điện thoại cho cô trước, không được một mình chạy ra ngoài, nếu không sẽ đi lạc, con biết chưa?”
“Vậy Mộ Mộ, cô cho con số điện thoại của cô được không?”
Mộ Vi Lan đồng ý mà không cần suy nghĩ: “Được chứ.”
Cô bé đeo một chiếc đồng hồ điện thoại màn hình cảm ứng thông minh, đưa cổ tay ra trước mặt Mộ Vi Lan: “Mộ Mộ, cô nhập số điện thoại của cô vào đây, lần sau con có thể gọi điện thoại cho cô rồi!”
Mộ Vi Lan nhập số điện thoại của mình vào: “Được rồi.”
Khi dẫn cô bé ra khỏi trường mẫu giáo, đi ngang một quán KFC, cô bé đột nhiên dừng lại đứng đó không đi nữa, bàn tay nhỏ xoa lên bụng.
Mộ Vi Lan nhìn cô bé và cười: “Con đói rồi à? Muốn ăn KFC không?”
Cô bé gật đầu: “Vâng, Mộ Mộ, con có thể ăn KFC không?”
“Đương nhiên là được rồi, đi thôi.”
Bước vào KFC, Mộ Vi Lan gọi một combo trẻ em cho Tiểu Đường Đậu, cô gọi một cốc coca và một chiếc hamburger.
Cô bé nắm lấy miếng gà lớn vui vẻ cắn, Mộ Vi Lan nhìn thấy cô bé ăn vui vẻ như vậy, tò mò hỏi: “Bố con cuối tuần có đưa con đi ăn KFC không?”
Tiểu Đường Đậu lắc đầu, đôi tay nhỏ ôm lấy ly nước, cái miệng nhỏ cắn lấy ống hút và mút: “Bố nói ăn KFC không tốt cho sức khỏe, vì vậy chưa bao giờ đưa Đường Đậu đi ăn KFC.”
Cũng phải, KFC là thực phẩm chiên, mặc dù nhiều trẻ em thích ăn, nhưng đúng là không tốt cho sức khỏe.
Nhưng mấy khi mới ăn một lần, đứa trẻ vui như vậy cũng đáng.
Nhưng mà có vẻ như Phó Hàn Tranh thực sự rất ít khi bên cạnh Tiểu Đường Đậu.
Tiểu Đường Đậu vừa xúc khoai tây nghiền bỏ vào miệng, vừa thảo luận với Mộ Vi Lan: “Mộ Mộ, chuyện con ăn KFC, cô có thể đừng nói cho bố con biết không, bố sẽ mắng con!”
“Được, đây là bí mật giữa hai chúng ta, cô sẽ không nói cho bố con biết.”
Tiểu Đường Đậu đột nhiên bò dậy, vượt qua chiếc bàn, bàn tay nhỏ đỡ lấy, đặt cái miệng nhỏ lên má của Mộ Vi Lan và thơm một cái: “Cảm ơn Mộ Mộ!”
Mộ Vi Lan sững sờ, sờ khuôn mặt nhờn được Tiểu Đường Đậu hôn lên, bỗng dưng cảm thấy vui vẻ.
Cô làm sao vậy, cho dù sau này có trở thành mẹ kế của Tiểu Đường Đậu cũng chỉ là vì giao dịch với Phó Hàn Tranh, nhưng sao bây giờ cô lại xuất hiện cảm giác cô thực sự là mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu?