Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 989:





Có lẽ là do cô ta có chút kích động nên giọng điệu có chút cao, ngay cả Lâm Bạc Thâm cũng nghe thấy được.





Lâm Bạc Thâm ngẩng đầu không mặn không nhạt nói: “Chuyện em ấy nói là sự thật”





Tăng Lê cắn môi, trên môi không có chút máu nào.





Diệp Duy đắc ý cúi mặt, hừ, tự Lâm Bạc Thâm cũng thừa nhận rồi, Tăng Lê còn gì để nói đâu.





Sau khi Lâm Bạc Thâm giảng giải mấy đề cho Phó Mặc Tranh xong mới đứng dậy nói: “Anh đi tìm vài cuốn sách đây”





Không đầy một lát thì Phó Mặc Tranh cũng đứng dậy nói: “Tớ đi nhà vệ sinh một lát!”





Nói xong cô ấy đã chạy mất.





Kẻ ngu cũng biết đâu phải Phó Mặc Tranh muốn đi vệ sinh, rõ ràng là cô ấy đi tìm Lâm Bạc Thâm rồi.





Tăng Lê khinh thường, đáy mắt của cô ta lộ ra vẻ giễu cợt: “Kẹo da trâu!”





Diệp Duy cắn đầu bút chống tay lên sách nói: “Nhưng đại thần Lâm thích để Tranh Tranh dán vào, không phải đàn chị không ăn được nho thì nói nho xanh chứ.”





Tăng Lê chuyển mắt, cô ta lạnh lùng nhìn Diệp Duy bình tĩnh nói: “Tôi cá là Bạc Thâm sẽ không thích Phó Mặc Tranh.”





Nói xong thì Tăng Lê đứng dậy thu dọn sách vở, kiêu ngạo rời đi.





Diệp Duy ở đẳng sau lẩm bẩm một câu: “Dù đại thần Lâm có ở bên ai thì người đó cũng sẽ không bao giờ là chị đâu.”





Lúc nào khuôn mặt cứ như góa phụ, như thể cả thế giới thiếu nợ cô ta mấy trăm vạn ấy, người đàn ông nào thích nổi cơ chứ?





Giữa giá sách.





Sau khi Lâm Bạc Thâm lấy ra một quyển sách thì anh ta trông thấy một khuôn mặt nhỏ trong veo qua giữa khe hở.





Phó Mặc Tranh tìm chủ đề để hỏi: “Vụ án mà mọi người nhận, khi nào xét xử lần hai?”





“Năm ngày sau.”





“Vậy đến lúc đó em đến tòa án xem mọi người xét xử nhé.”





Lâm Bạc Thâm nhìn thấy nụ cười sáng rực của cô qua khe hở nói: “Không phải đang thi đấu bóng rổ, nên không cần cổ động viên”





Cô ấy chỉ muốn thêm cớ để gặp anh ta thôi, là anh ta thật sự không hiểu hay đang giả ngu thế.





Khuôn mặt nhỏ của Phó Mặc Tranh sa sút hẳn.





Thế nhưng là do cô đơn phương theo đuổi người ta thì có cách gì đây.





Vì thế sau khi cô hoàn hồn mới ghé vào giá sách nhìn anh ta nói: “Nếu anh xét xử thắng, em sẽ mời anh đi ăn cơm!”





“Anh không có thói quen để con gái mời ăn cơm”





Anh ta lại từ chối rồi.





Phó Mặc Tranh thật sự chết mất: ‘Lâm Bạc Thâm, anh không thích em một chút nào sao?”





Lâm Bạc Thâm nghiêng người, anh ta cúi đầu lật sách trong tay thuận miệng nói một câu: “Em thì biết cái gì là thích”





Giọng nói kia giống như mây trôi nước chảy, cũng giống như đang khinh thường.





Không biết Phó Mặc Tranh lấy can đảm ở đâu ra, cô ấy tức giận chạy tới đứng ở trước mặt anh ta nói: “Em không phải đứa trẻ ba tuổi, nên đương nhiên em biết cái gì là thích”





Ánh mắt Lâm Bạc Thâm thâm trầm, bỗng nhiên “bụp” một tiếng khép sách lại.





Phó Mặc Tranh còn chưa kịp phản ứng anh ta làm sao thì người đã bị anh ta đặt ở trên giá sách, cô ấy bị vây chặt bởi giá sách và lồng ngực của anh ta.





Cô ấy hơi ngửa đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai không vui không buồn của anh ta.





Cặp mắt đen của người đàn ông giống như lửa thiêu nhìn cô ấy chăm chú, giọng nói lại lạnh lùng mỉa mai: “Em thích anh à? Em có thể thích anh bao lâu, một tháng hay ba tháng?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK