Mộ Vi Lan đem Tiểu Đường Đậu kéo về trong lòng mình, ôm chặt cô con gái rồi nghiêm túc nói: “Tiểu Đường Đậu nhà mình vẫn còn nhỏ đấy không muốn sớm như vậy đã bàn đến chuyện cưới gả. Lại nói nữa Tiểu Bảo mới có mấy tuổi, cậu đã tuỳ tiện chỉ điểm vợ cho nó, nó có đồng ý không cơ chứ?”
Lục Hỉ Bảo hứ một tiếng: “Mình đang hỏi Đường Đậu có đồng ý hay không cơ mà. Cậu đừng nói chuyện.”
Mộ Vi Lan: Tiểu Đường Đậu nhìn nhìn Lục Hỉ Bảo mím mím chiếc miệng nhỏ sau đó rất nghiêm túc nói: “Dì Hỉ Bảo, tuy rằng con rất thích dì nhưng mà con không thích tình chị em đâu.”
Lục Hỉ Bảo che mặt hét lên: “Aaaaaa, nỗi lòng của dì Hỉ Bảo bị nhìn thấu rồi”
Tình chị em thì đã làm sao! Đáng yêu như vậy cơ mà!
Mộ Vi Lan giơ ngón tay cái lên vô cùng tán thành câu trả lời của con gái, giỏi quá đi.
VietWriter
Trên tầng, Giang Thanh Việt và Phó Hàn Tranh cùng nhau đi xuống, đúng lúc nghe được bọn họ đang tán ngẫu.
Phó Hàn Tranh cưng chiều nhìn con gái, vừa cười vừa nói: “Tiểu Đường Đậu nhà chúng tôi, tôi dự định nuôi con bé đến ba mươi tuổi, đợi con bé thật sự trưởng thành rồi mới bàn đến chuyện cưới gả cũng chưa muộn đâu. Nếu như sau này con bé trưởng thành rồi mà không muốn kết hôn, tôi cũng sẽ nuôi con bé.”
Mộ Vi Lan như cắn vào lưỡi: “Nuôi đến ba mươi tuổi con chưa gả đi, chẳng phải Tiểu Đường Đậu đã trở thành một bà cô rồi sao”
“Cái gì mà bà cô, Tiểu Đường Đậu nhà chúng tôi mãi mãi là một cô công chúa nhỏ”
Mộ Vi Lan nghĩ người đàn ông này vậy mà lại cưng chiều con gái một cách quá đáng như vậy.
Giang Thanh Việt xuống tầng, Tiểu Bảo ngồi bên kia liền chạy qua ôm chặt lấy đôi chân dài của bố, hi hi ha ha hét lớn: “Baba bết Bế lên cao!”
Mọi người nhìn thấy thì cười vô cùng vui vẻ, tim của Giang Thanh Việt liền mềm nhữn ra khi nghe giọng của thằng bé, một phát ôm thằng bé lên cao, giơ lên tận đỉnh đầu: “Có cao không conl”
“Caooo.”
Phó Mặc Hằng ở một bên lạnh lùng mở miệng: “Bố, bố chưa từng bế mẹ và chị, cũng chưa từng bế con”
Phó Hàn Tranh dang rộng cánh tay, bộ mặt tràn đầy tình yêu thương nói: “Nào con trai, lại đây bố ôm ôm”
Phó Mặc Hằng đỡ trán: “Bố, thôi bỏ đi. Đây không phải bố mà con quen biết.”
Phó Hàn Tranh…
Rất nhanh, một đoàn người đã đến khách sạn. Khi bắt đầu khai tiệc thôi nôi Nguyệt Như Ca mới khoan thai chậm rãi đi tới. Nguyệt Như Ca vừa tới Tiểu Bảo liền ngọ nguậy trong lòng Lục Hỉ Bảo, vươn hai cánh tay nhỏ ra nói: “Cô ơi ôm ôm”
Lục Hỉ Bảo: “Cái thằng bé bạch nhãn lang này, vừa nhìn thấy người đẹp liền không cần cả mẹ nữa đúng không”
Nguyệt Như Ca đón lấy Tiểu Bảo từ tay Lục Hỉ Bảo. Tiểu Bảo ôm lấy cổ Nguyệt Như Ca, cái miệng nhỏ chu lên hôn chụt chụt hai cái vào mặt Nguyệt Như Ca: “Cô ơi, cô đẹp lắm.”
Nguyệt Như Ca không nhịn được cười rộ lên: “Cái miệng nhỏ của Tiểu Bảo ngọt thật đấy nha”
Nguyệt Như Ca vừa mới ngồi xuống thì Giang Thanh Việt đi tới chào hỏi: “Hàn Chiến không tới đây với cô sao?”
Nhắc đến Hàn Chiến dưới đáy mắt Nguyệt Như Ca chợt trở nên lạnh băng, cô ta mím đôi môi đỏ mọng nói: “Tôi cùng anh ta đã chia tay rồi, từ nay về sau đừng có nhắc đến người này một lần nữa trước mặt tôi.”
Nguyệt Như Ca vừa dứt lời Giang Thanh Việt liền ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa khách sạn.
Giang Thanh Việt hướng về phía người đàn ông đứng ở cửa đó vẫy vẫy tay: “Hàn Chiến, ở đây!”
Hàn Chiến nhìn một cái liền thấy Nguyệt Như Ca đang ôm đứa bé trong lòng, lúc cô ta ôm đứa bé quả thật dáng vẻ trông rất khác so với ngày thường, không còn là một bộ mặt lạnh lùng như băng nữa. Sát khí trên người cô ta cũng không còn thấy đâu nữa, cô ta cười với đứa bé cũng có nét nữ tính nhẹ nhàng ấm áp.
Hừ, từ trước đến nay cô ta chưa từng cười như thế này với anh ta.
Hàn Chiến trầm mặt bước tới chỗ này, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Như Ca. Nguyệt Như Ca lại lạnh lùng mở miệng: “Chỗ này đã có người ngồi rồi!”