Lẽ nào Phó Chính Viễn đã biết chuyện hai người kết hôn giả rồi?
Mộ Vi Lan nghĩ ngay tới là do Hướng Nam Tây nói ra. Hướng Nam Tây sớm đã biết chuyện cô và Phó Hàn Tranh kết hôn giả, nhưng tại sao cô ta sớm không vạch trần, muộn không vạch trần, mà lại chọn lúc này để nói cho Phó Chính Viễn biết?
Phó Chính Viễn thấy hai người họ im lặng, cơn giận nén trong lòng ông bộc phát, ông cầm cây gậy gõ mạnh xuống sàn nhà và hét lên: “Đều câm rồi sao?! Dám làm không dám nói?!”
Ngay khi Mộ Vi Lan định giải thích, Phó Hàn Tranh đột nhiên lên tiếng với giọng điệu bình tĩnh: Bố, con và Vi Lan đang sống thử.”
Sống thử?
Phó Chính Viễn cau mày nhìn anh: “Sống thử? Phó Hàn Tranh, con còn nói linh tinh với ta, con có tin ta đánh gãy chân con không?”
Phó Hàn Tranh tiếp tục nói: “Vi Lan là mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu, đây là sự thật không ai có thể thay đổi. Nếu đã có quan hệ máu mủ với nhau, sau này không thể không nhận nhau được. Nhưng mà con và Vi Lan không có tình cảm ban đầu, nhưng vì Tiểu Đường Đậu, chúng con nghĩ đến một cách tốt nhất, đó là sống thử.”
Phó Chính Viễn cười khẩy: “Con nói thì hay đấy! Sống thử, hừ, nếu hai người sống thử sau đó thấy không phù hợp, vậy hai người định làm thế nào?”
“Không phù hợp thì không kết hôn.”
“Vậy đứa bé phải làm sao?”
Phó Hàn Tranh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nhưng mà bây giờ con đã chắc chắn rồi, con và Vi Lan rất thích hợp, con dự định kết hôn với cô ấy.”
Mộ Vi Lan sững sờ, nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên.
Anh đang nói nghiêm túc sao? Hay là chỉ để đối phó với bố anh nên mới nói như vậy?
Mộ Vi Lan vẫn chưa hết bàng hoàng, Phó Chính Viễn quát lớn: “Con kết hôn với cô ta, ta không đồng ý!”
“Bố, người kết hôn với cô ấy là con, không phải bố. Bố không đồng ý cũng không liên quan gì đến con”
Phó Chính Viễn tức giận chỉ tay về phía anh: “Con…con! Phó Hàn Tranh! Con giỏi lắm! Đồ nghịch tử!”
Mộ Vi Lan không ngờ Phó Hàn Tranh vì cô mà lại nói chuyện với bố anh như thế. Cô kéo tay áo của Phó Hàn Tranh, ra hiệu cho anh nói chuyện nhẹ nhàng một chút.
Phó Chính Viễn chỉ mặt Mộ Vi Lan và mắng: “Nếu con cưới cô ta, con hãy cút ra khỏi nhà họ Phó! Ba năm trước cô ta sinh ra Tiểu Đường Đậu là có mục đích cả! Ta không cho phép người phụ nữ có ý đồ xấu làm mẹ của cháu gái ta! Ta cũng không thể để cô ta làm con dâu của nhà họ Phó!”
“Bố, cho dù con không cưới cô ấy, Tiểu Đường Đậu cũng đã không thể rời xa cô ấy.”
Tiểu Đường Đậu là báu vật của Phó Chính Viễn, ông đương nhiên không muốn làm con bé buồn. Lấy Tiểu Đường Đậu để trấn áp ông, rõ ràng là đã nắm được điểm yếu của ông.
“Con! Phó Hàn Tranh! Con thật khốn nạn!”
Sắc mặt Phó Chính Viễn trở nên tái nhợt, ông bị Phó Hàn Tranh chọc tức đến mức lồng ngực đau nhói.
Phó Hàn Tranh vội vàng đỡ ông, nhưng bị ông đẩy ra: “Khốn nạn! Cút đi!”
Phó Hàn Tranh kéo Mộ Vi Lan rời khỏi phòng sách: “Bố, bố ở đây một mình và nguôi giận đi. Đợi bộ bớt giận chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”
Phó Chính Viễn nhìn hai người họ rời đi, trái tim bất chợt đau nhói, trước mắt ông tối sầm lại và bất ngờ ngã xuống sàn.
“Bố!”
Bệnh viện, bên ngoài phòng cấp cứu.
Phó Hàn Tranh ngồi trên băng ghế, hai bàn tay siết chặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Mộ Vi Lan đến gần anh và nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, nếu không phải tại tôi, bố anh cũng sẽ không bị ngất”
“Không liên quan đến cô.”
Tiểu Đường Đậu ngồi bên cạnh Phó Hàn Tranh, cô bé nhìn dòng chữ màu đỏ “đang phẫu thuật”, chu miệng hỏi: “Bố, tại sao ông lại bị ngất xỉu?”
Mộ Vi Lan biết rằng tâm trạng hiện giờ của Phó Hàn Tranh không tốt, cô ôm Tiểu Đường Đậu vào lòng và khẽ nói: “Tâm trạng của bố con hiện giờ không tốt, chúng ta ngồi đây đợi ông nội, ông nội chắc chắn sẽ tỉnh lại.”
Tiểu Đường Đậu thông minh và ngoan ngoãn: “Vâng! Ông nội chắc chắn sẽ tỉnh lại!”
Không biết đã đợi bao lâu, Hướng Nam Tây vội vàng dắt Tiểu Hàm tới, và lo lắng hỏi: “Hàn Tranh, bố thế nào rồi?”
Phó Hàn Tranh lắc đầu và nói: “Vẫn đang cấp cứu, không rõ tình hình.”
Hướng Nam Tây nhìn sang Mộ Vi Lan và giơ tay tát cô ấy một cát!
Mộ Vi Lan không để ý, ăn ngay một cái tát mạnh vào mặt.
Phó Hàn Tranh đứng dậy và siết chặt cổ tay của Hướng Nam Tây: “Hướng Nam Tây! Cô phát điên gì thế!”
“Nếu không phải vì cô ta, bố làm sao lại ngất đi chứ! Tại sao cô ta vẫn còn mặt mũi đứng đây?!”
Phó Hàn Tranh bỏ tay Hướng Nam Tây ra, sắc mặt lạnh lùng: “Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy.”
Mộ Vi Lan vốn dĩ đã tự trách mình, lại bị Hướng Nam Tây nói như thế, cô càng không thể tha thứ cho bản thân. Phó Chính Viễn bị ngất, đích thực là do cô: “Tôi, tôi vẫn nên rời đi trước. Khi nào ông tỉnh lại, chắc cũng không muốn nhìn thấy tôi. Phó Hàn Tranh, đợi ông tỉnh lại, tâm trạng ổn định, tôi sẽ đến sau…”
Anh nắm lấy cổ tay cô và kéo lại gần mình, anh nhíu mày nói: “Cô rời đi rồi bố sẽ càng hiểu lầm cô, cho rằng cô không có lương tâm.”
“Nhưng mà…”
Anh chạm tay lên nửa mặt vừa bị tát của cô, cô đau đớn co rúm người lại.
Phó Hàn Tranh mím môi và nói: “Tôi đưa cô đi chườm đá”
“Không cần đâu..”
Mộ Vi Lan nắm lấy tay anh: “Tôi không sao, chúng ta ở đây đợi đi.”
Phó Hàn Tranh thấy cô bướng bỉnh, anh quay sang nói với Từ Khôn: “Đi lấy túi đá tới đây.”
“Vâng, thưa Boss.”
Hướng Nam Tây thấy Phó Hàn Tranh bảo vệ Mộ Vi Lan như thế, cô ta tức phát điên: “Hàn Tranh, anh có nghĩ nếu như bố không thể tỉnh lại..”
Cô ta vẫn chưa nói xong, Tiểu Đường Đậu đứng bên cạnh mở to mắt nhìn Hướng Nam Tây và nói: “Thím, bố cháu đã nói, việc ông ngất không liên quan gì đến Mộ Mộ. Vừa nãy thím đánh Mộ Mộ là không đúng, thím không được đánh Mộ Mộ nữa. Nếu không cháu và bố sẽ không vui.”
Hướng Nam tức giận, siết chặt nắm đấm.
Phó Hàn Tranh liếc nhìn Hướng Nam Tây và Tiểu Hàm, anh lạnh lùng nói: “Cô đưa Tiểu Hàm về trước đi, ở đây đã có tôi rồi.”
“Hàn Tranh, tôi muốn ở lại…”
Nhưng thái độ của Phó Hàn Tranh kiên quyết như thế, Hướng Nam Tây cũng không dám chống lại, cô ta đành đưa Tiểu Hàm rời đi.
Khi Từ Khôn cầm túi nước đá đến, Phó Hàn Tranh đặt túi đá trên mặt Mộ Vi Lan và khẽ cau mày: “Không biết tránh sao?”
“Tôi không ngờ cô ấy vừa đến đã tát tôi. Nếu tôi biết, tôi chắc chắn sẽ tránh. Nhưng mà, cái tát này của cô ấy khiến tôi thoải mái hơn nhiều. Tôi cảm thấy rất có lỗi, nhưng bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Phó Hàn Tranh nhìn cô chằm chằm với đôi mắt đen sâu thẳm.
Lúc này, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra– Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan đứng dậy, Tiểu Đường Đậu cũng trèo xuống khỏi ghế.
“Bác sĩ, bố tôi thế nào rồi?”
“Anh Phó yên tâm đi, ông Phó chỉ là nhất thời bị kích động nên máu không kịp dồn lên. Nhưng mà đã được cấp cứu kịp thời, quan sát thêm vài ngày nữa. Nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện rồi.”
Mộ Vi Lan thở phào nhẹ nhõm.
Cô thực sự không thể tưởng tượng cô sẽ phải đối mặt với Phó Hàn Tranh như thế nào nếu Phó Chính Viễn xảy ra chuyện.
“Khi nào có thể vào trong thăm nom?”
Bác sĩ nói: “Bây giờ có thể vào trong rồi, nhưng mà ông Phó vẫn chưa tỉnh lại. Hai người cố gắng để một người vào thôi, đừng làm phiền ông ấy nghỉ ngơi.”
Sau khi bác sĩ rời đi, Mộ Vi Lan đột nhiên lùi lại: “Tôi, tôi không nên vào thăm. Nếu ông tỉnh và nhìn thấy tôi, ông ấy chắc chắn sẽ lại bị kích động.”