Từ Khôn mím môi hỏi: “Boss, cho phép tôi nói thắng, anh và… và bà chủ là quan hệ như vậy, anh thực sự không sợ đưa bà chủ về, thì tất cả mọi người sẽ phản đối hai người, thậm chí là chửi bởi hai người sao?”
“Cho dù cả thế giới phản đối chúng tôi thì có làm sao, tôi cũng không phải là để cho ai nhìn thuận mắt mới ở bên cạnh Mộ Vi Lan cô ấy, hơn nữa, tôi vẫn chưa từng đối đầu với cả thế giới, nềm thử một lần cũng không vướng.”
Ngữ khí của Phó Hàn Tranh rất là hời hợt, nhưng Từ Khôn lại nghe ra được, sự nghiêm túc và kiên định của Phó Hàn Tranh.
Từ khôn mỉm cười, nhìn lên pháo hoa rực rỡ đang nổ ở trên bầu trời, nói: “Boss từ đầu đến cuối vẫn là Boss, khác hoàn toàn với những người khác.”
“Đầu năm nịnh hót, không được tăng lương đầu Từ khôn vẫn cười như thế, “Vậy cuối năm thường nhiều một chút cũng được ”
Phó Hàn Tranh cong miệng, điếu thuốc đang kẹp kia, nheo mắt lại hút mấy hơi.
Đợi tiểu Đường Đậu chạy đến, Phó Hàn Tranhd đã dập tắt điều thuốc trong tay, vứt lên bãi cỏ, cong lưng bé tiểu Đường Đậu lên,
Phó Hàn Tranh nói với Từ Khôn: “Được rồi, về nhà ngủ một giấc đi
Phó Hàn Tranh bề tiểu Đường Đậu đi vào trong nhà, Từ Khôn nhìn theo bóng lưng của anh, nói: “Boss, chúc mừng năm mới nhé!”
Tối nay, tiểu Đường Đậu ngủ cùng với Phó Hàn Tranh.
Trước khi ngủ, đã là một giờ đêm.
Tiểu Đường Đậu nhìn thời gian trong điện thoại, chớp chớp đôi mắt, sà vào trong lòng Phó Hàn Tranh, hơi nheo mắt nói với anh: “Bố, chúc mừng năm mới.”
Trái tim lạnh lẽo trống trải kia của Phó Hàn Tranh, ấm áp hơn rất nhiều, cúi đầu hôn lên trán của đứa bé nói: “Đường Đậu, chúc mừng năm mới.
Phó Hàn Tranh nghĩ lại ba năm Mộ Vì Lan không ở đây, giao thừa và năm mới mỗi năm, anh đều sẽ đi qua cùng tiểu Đường Đầu, cũng không cảm thấy có cái gì cô đơn và buồn tủi, nhưng sau khi một người quen có một người khác bầu bạn, người này đột nhiên hờ hững trong thế giới và cuộc sống của bản thân, cái cảm giác trống rỗng và cô đơn đó, vậy mà lại như hình với bóng.
Đứa bé sà vào trong lòng anh, giọng sửa hội: “Bố, bố nhớ Mộ Mộ à?”
VietWriter
“Ừm. Phó Hàn Tranh hờ hững trả lời, không biết có đang nghiêm túc nghe không.
Tiểu Đường Đậu lại nói: “Con cũng nhớ Mộ Mộ “
“Ừm.” Là là một tiếng trả lời có như không có.
Tiểu Đường Đậu lại hỏi: “Bố Mộ Mộ sẽ còn quay lai chu?”
Phó Hàn Tranh ánh mắt ngưng lại một giây, đột nhiên rất chắc chắn nhìn tiểu Đường Đậu, đôi môi mỏng thốt ra ba chữ, “Còn, rất nhanh.
Đứa bé yên tâm nhắm mắt lại, “Vậy thì con yên tâm rồi, bánh gato dâu của dì Lan làm không ngon ti nào, con vẫn là thích của Mộ Mộ làm nhất.
Tiểu Đường Đậu vẫn tự độc thoại rất nhiều lời, Phó Hàn Tranh hờ hững trả lời đứa bé.
Cuối cùng, tiểu Đường Đầu vừa chảy nước miếng, vừa nói mơ chim vào giấc ngủ. “BỐ, con muốn ăn KFC “Ngày mai đưa con đi ăn “Bố, ngày mai con muốn gặp Mộ Mộ phó Hàn Tranh nhẹ nhàng vỗ về đứa con gái giống như trả lời đứa bé, lại giống như đang nói với chính mình: “Bố rất nhanh thôi sẽ tìm thấy Mộ Mỗ.
Đêm nay, Phó Hàn Tranh không ngủ được.
Khu vực xung quanh, là khu biệt thự, vì vậy đốt pháo hoa ở đây, cũng không có ai quan tâm, ba qua giờ đêm, liên tục có người đốt pháo hoa và đón năm moi.
Tiểu Đường Đậu trong lòng ngủ rất ngon, đứa bé chỉ cần ngủ, thì bên ngoài có ổn như nào cũng không làm cho tỉnh giấc.
Phó Hàn Tranh rất tỉnh táo, tỉnh táo nhớ Mộ Vi Lan.
Anh trước giờ không biết, khi nhớ một người, hoá ra tâm trạng sẽ bí bách như vậy, bí bách đến nỗi mất ngủ cũng không cảm thấy khó chịu,
Phi Lãnh Thuỷ cách xa ngàn km, lúc này đang là hơn chân giờ tới
Mộ Vị Lan vốn là ở trông khách sạn hai ngày nhưng hôm nay là giao thừa, cô muốn xem người Italy đón giao thừa như thế nào.
Vì vậy, buổi tối, đã một mình đi ra khỏi khách sạn. Nhưng vừa ra đến phố, thì cô lại thấy hối hận.
Bởi vì trên phố quá là náo nhiệt, cô không ngờ rằng, người dân Italy cùng sẽ điên cuồng đón đêm giao thừa, thậm chí còn nhộn nhịp hơn cả trong nước.
Trên phố đông nghịt, đến đâu cũng là đầu người, Mộ Vi Lan dường như bị đám người chen chúc trong dòng người.
Nhưng náo nhiệt như vậy, khiến cho cô lúc này càng cảm thấy cô đơn.
Cô khó khăn lắm mới thoát ra khỏi dòng người tấp nập, xa cách với náo nhiệt và đám người kia, đêm đen, đèn đường chiếu xuống một cây bốt điện thoại màu dò.
Cô đứng bên ngoài bốt điện thoại một hồi rất lâu,
Lúc này, cô rất muốn gọi điện thoại cho Phó Hàn Tranh.
Mặc kế tất cả để nói cho anh biết có dung ở đâu, có rất nhớ anh Mà quả thực, cô cũng làm như vậy.
Cô vào trong bốt điện thoại, nhập một dãy số luôn ghi nhớ trong tim. Trái tim của cô, dường như đạt đến một tầm mới, không hề căng thẳng, mà là vui mừng và kích động.
Rất nhanh thôi, là cô có thể nghe thấy giọng nói của Phó Hàn Tranh rồi.
Rất nhanh thôi, là cô có thể nói một câu với Phó Hàn Tranh, chúc mừng năm mới.
Nhưng mà, điện thoại gọi đi, trong điện thoại, chỉ truyền đến một giọng nữ lạnh lùng, dịch từ tiếng anh sang là – xin lỗi, điện thoại của bạn gọi có giới hạn, tạm thời không thể kết nối.
Chiếc đồng hồ kêu lên một tiếng, chì mười hai giờ đúng.
Mộ Vi Lan suy sụp cầm chiếc điện thoại, nghe tiếng đường dây bận rất lâu, cuối cùng vẫn là nhìn lên pháo hoa đang tung ra trên bầu trời, lầm bầm tự nói: “Hàn Tranh, chúc mừng năm mới.”
Còn cả tiểu Đường Đậu của cô nữa, cũng phải chúc mừng năm mới,
Thị trấn Thanh Hà, Lục Hi Bảo về nhà được mấy hôm rồi, tối nay đón tết, sau khi cô ấy cùng bố mẹ xem liên hoan văn nghệ ở phòng khách, bỏ mẹ lại đến phòng bếp làm súi cao.
Đợi đến giao thừa, Lục Hi Bảo do dự không biết có nên gửi chúc mừng năm mới hay gì cho Giang Thanh Việt không, suy cho cùng, diêm vương Giang cũng là thầy giáo thực tập của cô ấy, làm cho diêm vương Giang vui, thì kì thực tập của cô ấy mới có thể trôi qua thuận lợi.
Mở wechat ra, ấn vào cuộc trò chuyện với Giang Thanh Việt, nhập ra bốn chữ “chúc mừng năm mới, đang chuẩn bị gửi đi, Giang Thanh Việt đột nhiên gửi một tin nhắn đến.
Không phải cái khác, chính là “Chúc mừng năm moi”.
Lục Hi Bảo giật giật lông mày, vội vàng trả lời lại một tin, “Chúc mừng năm mới !”
Ai mà biết, qua vài giây, bên kia đột nhiên trả lời lại: “Không cần quan tâm, bấm gửi cả nhóm thôi.”
Lục Hì Bảo: ”
Trong lòng Lục Hì Bảo chạy qua một dàn cửu cô ấy lập tức thu hồi lại dòng “Chúng mừng năm mới” kia di. sau đó nói nói với nhau. Thanh MỀM IN phủ, vừa nãy tôi gửi nhầm người
Giang Thanh Việt ở đầu bên kia, chau mày lại, ảnh mặt lạnh lùng, kết thành băng
Luyền thuyền.
Lục Hi Bảo tức giận ném điện thoại đi, trong lòng nghĩ, anh gửi nhóm vẫn đắc ý được à, gửi nhóm là cái không có thành ý nhất, gửi nhóm thì cứ gửi nhóm, còn nói với cô ấy làm gì chứ Mưu mô xảo quyệt,
Hừ, anh ấy biết chẹn họng, cô ấy cũng biết
Chưa đến một phút, thi chuông điện thoại của Lục Hì Bảo reo lên.
Lục Hi Bảo cầm lên xem, nhìn vào tên hiện thị, chính là diêm vương Giang, kinh ngạc đến nỗi điện thoại suýt chút nữa không cảm vững.
Chắc không phải lại hỏi tội đấy chứ?
Cô ấy cứng đầu, nghe máy. “Alo… sư phụ.” Lục Hỉ Bảo run rầy nói.
Giang Thanh Việt ngâm nga một tiếng, “Gửi nhầm người sao? Nếu như đã không phải gửi cho tôi, vậy cô là đang chuẩn bị gửi cho ai thế?”. “Tri ăn? Hay là bạn nam nam vậy?”. Lục Hi Bao da đầu tê tái “Xuống tầng”
“Hả?”
Lục Hi Bảo không kịp phản ứng “Tôi đang ở dưới nhà cô
Lục Hi Bảo: “2”