“Ngôn Hoan, có phải em có hiểu lầm gì đó với tổng giám đốc Kỷ hay không, chị thấy anh ấy không phải loại người đó đâu”
Ngôn Hoan cười lạnh một tiếng: “Kỷ Thâm Tước chính là phịch thủ đó. Chỉ là so với bọn cặn bã tầng lớp dưới thì anh ta cao quý hơn chút chút mà thôi”
Nhưng dù là cặn bã cấp bậc nào thì cũng đều là cặn bã cả.
Nói xong, Ngôn Hoan bê ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Mộ Vi Lan nghe xong thấy không ổn lắm, dù rĩa xiên một miếng dưa hấu, hương vị trong miệng nhạt như nước ốc.
Trong quán bar bật nhạc ầm T, nhưng Mộ Vi Lan lại thấy mệt mỏi vô cùng, nếu như Phó Hàn Tranh thực sự ngoại tình, có lẽ cô sẽ không tha thứ cho anh, dù chỉ là ngoại tình trên thân thể, nhưng dường như cô không thể nào tiếp nhận được chuyện đó.
“Vậy em sẽ tha thứ cho tổng giám đốc Kỷ chứ?”
VietWriter
Ngôn Hoan không hề nghĩ ngợi, thẳng thắn mà nói: “Sẽ không đâu”
Mộ Vi Lan dường như nhận ra, mối quan hệ giữa Kỷ Thâm Tước với Ngôn Hoan nghiêm trọng hơn mối quan hệ giữa cô với Phó Hàn Tranh.
Vấn đề lớn như thế, nên cô thuận tiện đến gần cô ấy, vươn tay ra và vòng tay qua vai Ngôn Hoan nói: “Em và tổng giám đốc Kỷ, thật sự định chia tay như thế này à?”
“Em biết có lẽ em sẽ không bao giờ gặp được người tốt hơn anh ấy.
Nhưng với Kỷ Thẩm Tước, cứ như vậy đi, dù gì em cũng mới mười tám tuổi mà thôi”
“Năm 2009 em gặp anh ấy, anh ấy là nhà tài trợ cho trường đại học của em. Năm đó em liền trở thành một trong số những người yêu của anh ấy”
Dưới sự tác dụng của rượu, Ngôn Hoan chậm rãi quay đầu nhìn Mộ Vi Lan, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh nước mờ ảo, nhưng…
Ngôn Hoan cười nói tiếp: “Vi Lan, chị khác em. Giữa chị và Phó Hàn Tranh là tình yêu. Cho dù Phó Hàn Tranh làm điều gì có lỗi với chị, hai người cũng có thể cùng nhau cứu vấn, vì hai người là vợ chồng. Nhưng em với Kỷ Thâm Tước chưa từng có một mối quan hệ bình thường. Tám năm qua em thật sự mệt mỏi, em không ngừng tự nhủ đây chỉ là một cuộc giao dịch, nhưng rồi em phát hiện ra thứ không thể kiểm soát nhất có lẽ là sự lo sợ. Càng sợ hãi, thì lại càng dễ chìm đảm chị hiểu không”
Mộ Vi Lan an ủi: “Nhưng khi Phó Hàn Tranh chơi bài cùng Kỷ Thâm Tước, dường như chị nghe thấy Kỷ Thâm Tước quyết định theo đuổi em lại từ đầu. Điều đó chứng tỏ anh ấy vẫn để em vào trong tim”
“Theo đuổi lại sao? Quay lại tiếp tục làm người yêu của anh ấy sao?
Tiếp tục chia sẻ anh ấy với những người phụ nữ khác sao? Tuy trong lòng anh ấy có em, nhưng điều nãy có lẽ vẫn chưa đủ. Anh ấy có thể thích em thì cũng có thể thích người khác, điều duy nhất em muốn đó là sự chung thủy của anh ấy. Nhưng người mà anh ấy thật sự quan tâm lại không phải là em.”
Nếu anh ấy thật sự quan tâm, thì anh ấy sẽ không bắt cô hy sinh bản thân mình để cứu em gái cùng cha khác mẹ của cô. Anh biết cô ghét Giản Thuần, đồng thời biết cô ghét tất cả mọi người trong nhà họ Giản, nhưng Kỷ Thâm Tước lại bắt tay với nhà họ Giản cùng nhau làm tổn thương cô.
Kể từ khi mẹ qua đời, cô thậm chí đã đổi họ của mình, kể từ đó cô theo họ mẹ và cô cũng ghét nhà họ Liễu, nhưng Kỷ Thâm Tước vẫn như cũ bảo vệ nhà họ Giản.
Ồ, nếu anh đã thích bảo vệ nhà họ Giản như thế, thì cô nên đồng ý với anh, đồng thời chúc phúc cho anh và Giản Thuần!
Mộ Vi Lan cầm một ly cocktail lên, cụng ly với Ngôn Hoan rồi nói: “Hôm nay chúng ta đừng nói chuyện buồn nữa, nào uống một ly đi! Hãy để cho những tên cặn bã đó biến mất khỏi đầu chúng ta đi!”
Sau khi uống chút rượu, Mộ Vi Lan liền cầm micro và hát, hát bài “Romeo và Juliet”, Ngôn Hoan dựa vào ghế sô pha ôm bụng cười, “Chị thế mà lại hát bài này, Vi Lan, để em nói cho chị biết, kỹ năng hát của chị ha ha ha… tốt hơn nhiều so với ngôi sao trẻ trong giới của chúng em, tại sao chị không ra mắt làm ca sĩ. Em biết nhiều nhà đầu tư có tiếng nói, em có thể em có thể em tìm điện thoại đã”
Mộ Vi Lan lao đến, giật chiếc điện thoại trên tay cô, hai người phụ nữ say xỉn vật lộn với nhau.
“Đừng mà, chị không muốn mất mặt trên sân khấu đâu! Giọng chị không hay chút nào!”
“Không không không, chị hát hay hơn nhiều ca sĩ hát nhép trong giới giải trí đấy. Chị biết không, có lần em được mời đến một Chương trình ca hát, chị nói em là một diễn viên, vậy mà lại đi làm giám khảo Chương trình ca hát, họ đưa cho em sẵn một loạt những lời bình luận chuyên môn để em ngâm thơ. Ở hiện trường khi em nghe những thí sinh hát trên sân khấu, em rất bối rối nhưng vẫn phải ung dung khen ngợi họ”
Mộ Vi Lan ngơ ngác hỏi: “Chương trình gì vậy? Hát tệ lắm sao?”
Ngôn Hoan say sưa n Ngôi sao tương lai, chị xem chưa?”
“Chị từng nghe qua trước đây, có vẻ ổn mà”
Ngôn Hoan xua tay nói: “Không, không, không, chị là đang nghe kết quả của hiệu ứng sửa chữa rồi, lần sau em tham gia loại Chương trình này, liền dẫn chị đến tận nơi nghe thử” Khả năng nghe phụ thuộc vào.
người chỉnh sửa. Dù những người đó đã giành được giải quán quân thì họ cũng chưa chắc có thể nổi tiếng. Điều kiện bản thân quá kém, sau vài lần nổi lên, họ sẽ sớm bị loại khỏi vòng tròn giải trí vì không có năng lực mà thôi”