“Nhưng mà mấy ngày nay tớ xảy ra nhiều chuyện lắm, trong chốc lát cũng không biết nên nói với cậu như thế nào”
Mộ Vi Lan nhìn Lục Hỉ Bảo qua video, hình như cô ấy gầy hơn trước, khuôn mặt vốn còn chút phúng phính của trẻ con thì giờ đã không còn nữa. Chỉ trong vòng một tuần mà cằm cũng trở nên nhọn hơn, cô lo lắng hỏi: “Tớ thấy cậu thế này, có phải gần đây xảy ra không ít chuyện không?
Tớ thấy cậu phải gây mấy cân rồi, sắc mặt cũng không tốt như trước đâu, có phải không quen khí hậu nước Z không?”
“Thật ra cũng không phải, cảm giác sống ở nước Z cũng không khác ở thành phố Bắc là bao, gần đây cơ thể không tốt lắm là do lúc trước xảy ra rất nhiều chuyện, tóm lại tớ đã hôn mê một thời gian”
Mộ Vi Lan lập tức khẩn trương, cô hỏi: “Sao? Vậy hiện tại cậu khỏe rồi chứ?”
Lục Hỉ Bảo híp mắt cười to: “Không có việc gì, bây giờ tớ ăn chơi bay nhảy được rồi, cũng tại ngày nào Giang Thanh Việt cũng ép tớ ăn như cho heo ăn, chẳng mấy chốc nữa là tớ có thể béo trở lại”“
“Vậy cậu định khi nào sẽ quay về thành phố Bắc, đã lâu rồi tớ không gặp cậu rồi”
“Chờ Giang Thanh Việt xử lý xong chuyện này thì chúng tớ sẽ trở về thành phố Bắc”
VietWriter
Mộ Vi Lan mở nắp nồi cháo: “Hỉ Bảo, tớ không thèm nghe cậu nói nữa, nếu tối có rảnh thì tớ sẽ gọi lại cho cậu, bây giờ đang bận nấu cơm, thật không có tay nào rảnh cả”
“Vậy cậu nấu cơm tiếp đi”
Ở nước Z.
Lục Hỉ Bảo vừa mới tắt điện thoại thì Giang Thanh Việt mang hoa quả đã cắt sẵn tới, ngồi xuống bên cạnh cô: “Nói chuyện điện thoại với ai vậy?”
“Em vừa gọi video cho Vi Lan”
Ánh mắt Giang Thanh Việt hơi ẩm đạm đi: “Gần đây anh hơi bận, không thể quan tâm nhiều đến em, em ở đây một mình cũng không có ai để nói chuyện, anh muốn đưa em về thành phố Bắc trước, nhưng cơ thể của em hiện tại như vậy, anh không thể yên tâm được”
Lục Hỉ Bảo lắc lắc đầu, giơ hai tay ra ôm lấy cổ Giang Thanh Việt, cọ cọ lên ngực anh ta như mèo nhỏ.
“Quay về Bắc thành sẽ không thể gặp được anh nữa, như vậy cơ thể em lại càng không tốt hơn”
Giang Thanh Việt kéo cô vào lồng ngực: “Anh sợ em thấy chán, ngày mai anh nghỉ một ngày, đưa em ra ngoài đi chơi? Đến nước Z lâu như vậy mà vẫn chưa đưa em đi đâu chơi được cả”
“Được thôi, nhưng mà như vậy có làm ảnh hưởng đến công việc của anh không?”
“Không đâu, ở cùng em quan trong hơn bất cứ chuyện gì khác”
Lục Hỉ Bảo đỏ bừng mặt, hai tay ôm chặt cổ Giang Thanh Việt hơn: “Em muốn ăn sầu riêng”
Trong đĩa hoa quả có sầu riêng, Giang Thanh Việt không thích ăn sầu riêng nhưng Lục Hỉ Bảo mới vừa sinh non không bao lâu, sầu riêng lại tốt cho cơ thể phụ nữ, cho nên Giang Thanh Việt mới chuẩn bị sầu riêng.
Giang Thanh Việt dùng dao nĩa cắt một miếng rồi đút cho Lục Hỉ Hảo, Lục Hỉ Bảo ăn xong bèn ngoắc ngoắc ngón tay nhỏ, ý bảo Giang Thanh Việt lại đây.
Giang Thanh Việt không nghĩ nhiều, tiến đến gần theo ý cô, Lục Hỉ Bảo lập tức hôn anh ta.
Vị sầu riêng nông đậm.
Giang Thanh Việt cố nén cười, nhíu mày nói: “Nụ hôn vị sầu riêng, thật đúng là làm người ta khó quên.”
Lục Hỉ Bảo ôm gối đầu cười, thật giống như đứa trẻ thực hiện được trò đùa mà thích thú.
Thành phố Bắc.
Phó Hàn Tranh mới vừa trở lại biệt thự Tiên Thủy Vịnh sau khi tan làm, gặp Mộ Vi Lan đang đứng trong phòng bếp làm chân gà, anh bèn đứng từ phía sau ôm lấy cô.
Mộ Vi Lan dùng khuỷu tay đẩy anh, hơi nhíu mi: “Cả người em đều là mùi dầu mỡ, anh đừng đến đây”
Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn cổ cô: “Anh lại không chê mùi dầu mỡ mà em còn ghét bỏ chính mình?”
Mộ Vi Lan nghĩ đến chuyện anh lừa mình, tâm trạng không vui: “Anh đi ra ngoài trước đi, chị Hoàng sắp vào rồi.”
Phó Hàn Tranh cũng không quá để ý, nghe cô nói vậy bèn xoay.
người ra khỏi bếp, đi chơi cùng Tiểu Đường Đậu.
Ăn cơm tối, một nhà ba người ngồi quanh bàn ăn.
Ánh mắt Tiểu Đường Đậu nhìn phim hoạt hình trong máy tính không chớp mắt.
Máy tính đang mở phim hoạt hình nổi tiếng [Pinocchio] Phó Hàn Tranh mở miệng dạy bảo: “Đường Đậu, ăn cơm không được xem phim, ăn xong rồi xem”