Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61


“Sáu mươi triệu! Không thể nhiều hơn nữa!”


Mẹ của người đàn ông đang thương lượng giá cả với kẻ buôn người đã bắt cóc Mộ Vi Lan. Rõ ràng, hai bên vẫn chưa thương lượng được giá cả.


Kẻ buôn người lắc đầu: “Cô gái này chỉ trị giá sáu mươi triệu sao? Ít nhất cũng phải chín mươi triệu, nếu không tôi từ xa tới đây lỗ nhiều quá rồi!”


Đôi mắt rực lửa của người đàn ông nhìn chằm chằm vào Mộ Vi Lan ở trong phòng, lo sợ kẻ buôn người hối hận không bán, anh ta vội vàng nắm lấy tay mẹ của mình và nói: “Mẹ, mẹ! Mẹ xem cô ấy trông xinh đẹp thế kia! Chín mươi triệu thì chín mươi triệu! Nếu cô ấy theo con, vợ của con sẽ là người xinh đẹp nhất làng!”


Người phụ nữ lớn tuổi thấy con mình nhìn Mộ Vi Lan không rời mắt, chứng tỏ anh ta rất thích cô. Bà ta nghiến răng, cuối cùng thanh toán cho kẻ buôn người chín mươi triệu.


Khi kẻ buôn người lấy được tiền và rời đi, người đàn ông kia vội vã chạy vào trong phòng, nắm lấy đôi chân trắng trẻo của Mộ Vi Lan kéo vào trong lòng, Mộ Vi Lan sợ hãi, mặt mũi tái nhợt và hét lớn: “Anh bỏ tôi ra! Nếu anh dám động vào tôi! Tôi sẽ cắn lưỡi tự sát ngay bây giờ!”


Người đàn ông cũng bị giật mình, anh ta lập tức nói: “Đừng đừng đừng! Nhà tôi đã mua cô về với giá chín mươi triệu đấy! Nếu cô chết, tôi tìm ai sinh con cho tôi chứ!”


Mộ Vi Lan thấy anh ta hơi ngớ ngẩn, cô cẩn trọng nhìn anh ta và nuốt nước bọt, sau đó cô cố gắng lừa anh ta: “Anh đã dùng tiền để mua tôi về, vậy thì anh hãy tháo sợi dây thừng trên người tôi ra trước đi.”


“Không được! Mấy người đàn bà các cô từ bên ngoài tới ngày nào cũng muốn trốn chạy! Tôi không thể cởi trói cho cô! Trừ khi cô sinh cho tôi một đứa con! Tôi sẽ không trói cô nữa!”


Mộ Vi Lan toàn thân lạnh toát, cô run rẩy nói: “Tôi…tôi không chạy, tôi thực sự rất khó chịu. Anh, anh có thể cởi trói cho tôi không?”


Người đàn ông nhìn thấy da thịt mềm mại của cô bị sợi dây thừng trói làm xước một chút da, thậm chí còn có một chút máu, anh ta có chút xót xa. Khi thái độ của anh ta có chút lơi lỏng, mẹ anh từ ngoài bước vào: “Không được cởi trói cho cô ta! Cô ta vừa mới tới đây, chắc chắn muốn chạy trốn!”


Người đàn ông lập tức thay đổi thái độ, mỉm cười nhìn Mộ Vi Lan: “Tối nay không thể cởi trói cho cô được, trừ khi tối nay cô ngủ với tôi!”


Mộ Vi Lan sợ hãi đến nỗi ngất đi.


Gần ba ngày không ăn uống, cùng với nỗi sợ hãi tột cùng, cô đã ngất đi không biết bao nhiêu lần. Người đàn bà dặn dò đứa con trai của mình: “Mang chút bánh bao và nước tới cho cô ta. Đừng để cô ta chết đói, cô ta đáng giá chín mươi triệu đấy! Không thể để cô ta chết được, ta còn đợi cô ta sinh cho ta một đứa cháu trai mập mạp nữa!”


Mộ Vi Lan mơ hồ, cô được người ta nhét đầy thức ăn và nước vào trong miệng. Bởi vì cô vẫn chưa tỉnh táo, nên động tác thô lỗ ấy đã khiến cô bị nghẹn. Sắc mặt cô vừa trắng vừa đỏ, khiến người đàn ông kia còn tưởng mình và mẹ đã mua một người bệnh về nhà.


Người đàn ông kéo áo mẹ anh ta: “Mẹ, cô ấy sẽ không chết chứ?”


“Không, chắc không chết đâu! Có lẽ là do mấy ngày không ăn gì nên mới như vậy! Con chăm sóc cho cô ta, mẹ đi nấu ít cháo, chúng ta không thể mua một con bệnh về nhà được!”


Đợi sau khi người đàn bà kia rời đi, người đàn ông ngồi bên sập, nhìn khuôn mặt xinh đẹp và làn da trắng bóc của Mộ Vi Lan, anh ta vươn đôi tay đen và thô ráp ra, bắt đầu động tay động chân với cô. Mộ Vi Lan dùng chút sức lức và ý thức cuối cùng đẩy anh ta ra, nhưng cô không phải là đối thủ của anh ta. Người đàn ông thô bạo xé rách quần áo của cô, anh ta thở dốc và nói: “Cô để tôi hôn! Chỉ hôn thôi! Sờ một chút cũng được! Tối nay tôi không ngủ với cô, chỉ sờ cô chút thôi!”


Mộ Vi Lan cảm thấy thật kinh tởm, suýt chút nữa thì nôn ra: “Anh cút ra kia…đừng động vào tôi!”


“Cô đã là vợ của tôi rồi! Tại sao tôi không thể động vào cô! Cô còn phải sinh cho tôi một đứa con mập mạp nữa!”


Nói xong, người đàn ông đè lên người cô định làm tình với cô. Mộ Vi Lan yếu đuối, không còn chút sức lực nào để chống lại. Khi mọi thứ trở nên tuyệt vọng, cô nhắm mắt lại và chấp nhận sự sỉ nhục. Nhưng khi người đàn ông định sờ cô, mẹ của anh ta từ bên ngoài chạy vào: “Cảnh sát đến đây rồi! Mau! Đưa cô ta xuống tầng hầm của nhà chúng ta!”


Người đàn ông nghe thấy cảnh sát đến, anh ta cực kỳ hoảng sợ, vội vã kéo Mộ Vi Lan xuống tầng hầm!


Lạnh…


Sự ớn lạnh xâm chiếm mọi tế bào trên cơ thể cô.


Cô muốn gọi “cứu giúp”, nhưng khi vừa mở miệng, cô mới phát hiện ra mình thậm chí không thể phát ra một tiếng nói hoàn chỉnh, chỉ có tiếng kêu khàn khàn, bị dập tắt trong hầm kín.





Bên ngoài, Phó Hàn Tranh cùng một số cảnh sát đang lục soát từng nhà một.


Cảnh sát điều tra được ở ngôi làng này, họ thường xuyên mua những cô gái bị lừa hoặc bắt cóc từ kẻ buôn người.


Phó Hàn Tranh mặc một chiếc áo choàng dài màu đen với cổ áo mở, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng được làm thủ công, chiếc quần tây bao trọng đôi chân dài mảnh khảnh của anh. Khuôn mặt toát lên vẻ lạnh lùng và chết chóc.


Phó Hàn Tranh sải bước chân dài, đi thẳng đến một hộ gia đình và đích thân kiểm tra Nhà của người đàn ông kia ở đầu làng, và khi Phó Hàn Tranh bước vào, vừa hay chính là nhà anh ta.


Phó Hàn Tranh lấy tấm ảnh của Mộ Vi Lan từ trong ví ra, anh lạnh lùng hỏi: “Có nhìn thấy cô gái này không?”


“Không, không…”


Phó Hàn Tranh nhìn người đàn ông kia với ánh mắt lạnh lùng và sắc bén, biểu cảm của người đàn ông này cứng đờ, đôi mắt lóe lên sự sợ hãi, hành động và lời nói của anh ta rất không tự nhiên.


Rõ ràng là đang nói dối.


“Tổng giám đốc Phó, không tìm thấy cô Mộ”


Hàng lông mày của Phó Hàn Tranh khẽ nheo lại, anh nhắc cảnh sát: “Ở đây chắn chắn là có tầng hầm, các anh đi kiểm tra lại đi”


Người đàn ông kia sợ hãi, trán toát đầy mồ hôi, anh ta ngăn cảnh sát lại và mỉm cười nói: “Đồng chí cảnh sát, ở đây không có tầng hầi Ở đây không có vàng bạc châu báu gì cả.


Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh trùng xuống, anh đẩy người đàn ông kia và xông về phía căn phòng nhỏ giấu kín sau lưng anh ta “Trên sập giường, có một sợi dây thừng vẫn chưa kịp giấu, chắn chắn là dùng để trói người.


Phó Hàn Tranh đi vòng quanh trong ngôi nhà, anh dùng chân thử độ rỗng của mặt đất, bất chợt một chiếc nhẫn kim cương sáng bóng đập vào mắt anh Mà chiếc nhẫn kim cương này là Phó Hàn Tranh đích thân đeo lên tay Mộ Vi Lan khi Mộ Vi Lan về nhà họ Phó.


Đôi mắt của anh nheo lại, cúi người nhặt chiếc nhẫn lên, và gõ tay xuống mặt đất. Quả nhiên, có một tấm ván rỗng, anh lập tập cạy tấm ván gõ đó lên.


Phó Hàn Tranh nhảy xuống, và nhìn thấy Mộ Vi Lan ở bên cạnh một thùng rượu lớn Khuôn mặt cô đỏ bất thường, hơi thở yếu ớt và hỗn loạn, cả người tê liệt nằm trên mặt đất lạnh lẽo và ẩm ướt.


Phó Hàn Tranh cau mày.


Anh ôm cơ thể mảnh khảnh vào trong lòng mình, cởi áo choàng và quấn chặt cô, sau đó vỗ nhẹ vào mặt cô, cố gắng đánh thức cô.


“Mộ Vi Lan! Tỉnh lại đi!”


Mộ Vi Lan ho lên vài tiếng, đôi môi khô khốc và tái nhợt khế cử động, muốn nói nhưng không thể nói ra được bất cứ lời nào. Cô mở mắt, trong ánh sáng mờ nhạt, cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc…


Phó Hàn Tranh..


€ó phải là cô sắp chết rồi? Nếu không, cô làm sao có thể xuất hiện ảo giác? Mơ thấy Phó Hàn Tranh đến cứu cô?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK