Lí Hạo Chử ở đó không chịu cúi đầu, muốn anh xin lỗi một nhân viên nghiệp vụ nhỏ, còn ở trước mặt nhiều nhân viên như này ở công ty, thì bảo anh phải giấu mặt đi đâu!
Phùng Đức Hoài thấy anh không động đậy, liền chau mày hét lên với anh một tiếng, “Còn không mau xin lỗi bà chủ Phó!”
Lí Hạo Chử cắn răng, sắc mặt trở nên trắng bệch, bị cản trở bởi thân phận của Mộ Vi Lan là vợ của Phó Hàn Tranh, không thể không cong lưng xin lỗi cô, cúi đầu xuống, mắt nhìn xuống đất, ngữ khí không cam chịu nói: “Bà chủ Phó, tôi xin lỗi, hôm qua là tôi không tốt.”
Phó Hàn Tranh nheo mắt, bên trong thờ ơ toát lên vẻ u ám nguy hiểm sắc bén, sâu lắng lên tiếng: “Xin lỗi cái gì? Anh đã làm sai cái gì?”
Lí Hạo Chử cắn chặt răng, hai tay buông xuống sát bên chân, nắm chặt lại, chặt đến nỗi tái mét.
Phó Hàn Tranh này, thật là bắt nạt người quá đáng!
Bảo nhân viên nghiệp vụ nữ giao lưu chuyện như này, ở trong ngành nghề cũng là thường thấy, lại chẳng phải chuyện hiếm lạ gì, ai bảo Mộ Vi Lan giấu giếm thân phận để đến công ty làm chứ?
Lí Hạo Chử hít một hơi sâu, không muốn nhận sai, nhưng cũng không thể không cúi đầu: “Tôi không nên để bà chủ Phó đi giao lưu, càng không nên giới thiệu bà chủ Phó cho tổng giám đốc Miêu của Thịnh Nguyên, bà chủ Phó, tôi xin lỗi, xin cô hãy tha thư cho tôi…”
Phó Hàn Tranh chau mày lại… tổng giám đốc Miêu của Thịnh Nguyên?
Cái người cướp Mộ Vi Lan kia, là người của Thịnh Nguyên sao?
Phó Hàn Tranh nhớ rõ rồi.
Mộ Vi Lan có chút không quen, Lí Hạo Chử vốn dĩ là cấp trên của cô, bây giờ lại ăn nói khép nép xin lỗi cô, người phụ nữ chìa tay ra kéo vào tay áo của Phó Hàn Tranh, ra hiệu với anh là được rồi.
Phó Hàn Tranh lúc này mới thả lỏng, nhếch miệng nói: “Đem sự thành công của làm ăn đẩy lên đầu của một nhân viên nữ như vậy, cái anh phải suy nghĩ lại là năng lực nghiệp vụ của bản thân.”
Lí Hạo Chử sắc mặt tái mét, nhưng không dám lên tiếng một chữ nào.
Phùng Đức Hoài đứng bên cạnh cúi đầu khom lưng, “Tổng giám đốc Phó, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy bảo anh ta cẩn thận, anh đừng tức giận với anh ta nữa, nếu không thì tối hôm nay tôi bày một trò chơi, tổng giám đốc Phó lộ mặt, họ Phùng tôi có thể có vinh hạnh mời anh và bà chủ Phó ăn bữa cơm không?”
“Không cần.”
VietWriter
Phó Hàn Tranh trước giờ lạnh lùng, đương nhiên sẽ không lộ mặt, đem thời gian tuyệt đẹp của buổi tối lãng phí vào bữa cơm vô vị này, anh chỉ cảm thấy tiếc.
“Có điều, vợ tôi ở công ty của tổng giám đốc Phùng làm được nửa tháng, nghe giám đốc Lí nói, vợ tôi vẫn chưa nhận được lương? Tổng giám đốc Phùng, là như vậy sao?”
Phùng Đức Hoài ngây lập tức run rẩy, lời nói này của Phó Hàn Tranh, chính là một lời nói đe doạ.
Phùng Đức Hoài lập tức nịnh bợ nói: “Sao có thể chứ! Bà chủ Phó làm ở Hưng Thịnh được nửa tháng, tiền lương chắc chắn phải kết toán cho cô ấy không thiếu một đồng! Bây giờ tôi sẽ đi bảo bên tài vụ mang lương của bà chủ Phó đến ngay!”
Phùng Đức Hoài bảo trợ lý của mình đi gọi bên tài vụ mang tiền tới, một lúc sau, bên tài vụ liền đem tiền lương đến.
Mộ Vi Lan nhận lấy chiếc phong bì đó, một xấp tiền mặt.
“Bà chủ Phó, cô có cần đếm lại không?”
Mộ Vi Lan không nghĩ nhiều, gật gật đầu, “Cũng được, để tôi đếm lại.”
Phùng Đức Hoài: “..”
Phó Hàn Tranh thiếu tiền sao? Thứ mà Phó Hàn Tranh không thiếu nhất, chắc là tiền rồi!
Khi Phó Hàn Tranh đòi anh ta 8 triệu tiền lương, anh ta chỉ cảm thấy kỳ lạ, Phó Hàn Tranh lại vì 8 triệu mà đích thân đến nhà giày vò một hồi, thời gian của Phó Hàn Tranh chính là tiền, mỗi một phút đều vô cùng đắt đỏ, ở đây cùng bà chủ Phó giày vò mấy tiếng đồng hồ, anh phải thiệt hại phải bao nhiêu tiền! Chỉ là vì 8 triệu ít ỏi này sao?!
Thật không thể tưởng tượng nổi.
Phó Hàn Tranh nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc đếm tiền của Mộ Vi Lan, khoé mắt hơi hơi động đậy, bàn tay to ôm vào eo của cô, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Em như vậy, sẽ khiến cho người khác hiểu nhầm anh hằng ngày không cho em tiền để tiêu đấy.”
Mộ Vi Lan ho nhẹ một tiếng, có chút ngại ngùng, vẫn chưa đếm xong, liền nhét lại tiền vào trong phong bì.
Không đếm nữa, nếu tiếp tục đếm, sẽ khiến cho Phó Hàn Tranh mất mặt.
Phùng Đức Hoài khó khăn lắm mới tiễn được tượng phật lớn Phó Hàn Tranh này đi, ánh mắt nhìn theo bọn họ rời đi, hít một hơi sâu, rồi từ từ thở dài ra.
“Vẫn may là Phó Hàn Tranh không truy cứu, Mộ Vi Lan này, lại có thể là vợ anh ta, quả thực là mới nghe lần đầu! Bà chủ Phó của Bắc thành chạy đến thành phố S làm việc, cũng thật là không thể tưởng tượng nổi!”
Lí Hạo Chử không cam lòng nhìn theo đuôi xe Maybach đang dần dần biến mất, nói: “Tổng giám đốc Phùng, Phó Hàn Tranh kể cả có lợi hại như nào đi chăng nữa, thì anh ta ở thành phố S cũng không có quan hệ bằng anh, chúng ta sợ cái gì chứ?”
Phùng Đức Hoài lạnh lùng liếc nhìn anh ta, “Anh cũng quá xem thường Phó Hàn Tranh rồi, hôm nay nếu như anh ta muốn tính toán với anh, anh ta chỉ cần âm thầm chơi ngẫu nhiên, thì công ty chúng ta có thể sẽ đóng cửa đấy!”
Trong chiếc xe Maybach, Mộ Vi Lan ngẩng đầu nhìn trộm sang Phó Hàn Tranh đang ngồi bên cạnh, người đàn ông này bất kể là nhìn từ góc độ nào, cũng thật là đẹp, quả thực là đẹp trai đến nỗi khiến người ta không thể khép miệng…
Nhớ đến lời khen ngợi anh của những đồng nghiệp nữ ở công ty Hưng Thịnh, khuôn mặt hơi hơi nóng lên.
Phó Hàn Tranh cảm giác được có ánh mắt nồng nhiệt đang chăm chú nhìn anh, bất chợt quay đầu sang nhìn cô, “Nếu em còn cứ nhìn chằm chằm vào anh như vậy, thì anh không dám bảo đảm anh có cứng hay không đâu.”
Khuôn mặt nhỏ bé của Mộ Vi Lan đỏ ửng lên, đỏ đến nỗi như muốn chảy cả máu.
Cô không làm gì cả, chỉ là nhìn thôi, cũng có thể??????????
Phó Hàn Tranh cười nhạo cô, tâm trạng vui vẻ, giọng nói khàn thấp, “Lại đây.”
Mộ Vi Lan không động đậy, trong lòng nghĩ đây vẫn là ở trong xe, liền lẩm bẩm một tiếng, “Làm gì thế?”
Cô không hợp tác, khiến cho Phó Hàn Tranh chau mày, dứt khoát chìa tay ra kéo cô lại gần, ôm vào trong lòng, Mộ Vi Lan ngửi thấy hơi thở mát lạnh trên người anh, có chút mê muội, khuôn mặt nhỏ áp sát vào trong lòng anh.
Dáng vẻ giúp cô trút giận vừa nãy của anh, rất đẹp trai.
Thực ra, từ vừa nãy đã muốn ôm anh rồi, bàn tay nhỏ của Mộ Vi Lan vỗ vỗ anh, nói: “Vừa nãy em nghe thấy những đồng nghiệp nữa kia nói anh rất đẹp trai… đẹp trai đến nỗi khiến cho người ta không thể khép miệng.”
Phó Hàn Tranh cong môi lên, cười có chút lưu manh, áp sát vào bên tai cô, hạ thấp giọng nói: “Bọn họ có khép miệng được hay không anh không biết, nhưng anh sẽ khiến cho em không thể khép miệng.”
Mặt của Mộ Vi Lan ngay lập tức nóng lên, sau đó đỏ cả xuống cổ.
Người đàn ông này, mới sáng sớm đã lái xe rồi!
Nhìn thấy màu đỏ trên khuôn mặt của người phụ nữ, tâm trạng của Phó Hàn Tranh trở nên tốt hơn, những phiền muộn trong lòng của nửa tháng nay, cuối cùng cũng tan biến hết.
Về đến chỗ ở của Mộ Vi Lan, Mộ Vi Lan liền hỏi buổi trưa ăn gì, nhưng Phó Hàn Tranh không trả lời.
Cô tưởng rằng anh không nghe thấy, vừa định hỏi lại một lần nữa, thì tay liền bị bàn tay to của người đàn ông giữ chặt.
Người đàn ông đột nhiên từ trong túi áo gió lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, đeo lại vào ngón áp út của cô.
Mộ Vi Lan vẫn nhớ chiếc nhẫn kim cương này, khi cô rời khỏi Bắc thành, đã đem chiếc nhẫn này giữ lại ở biệt thự Tiên Thuỷ Vịnh.
Phó Hàn Tranh nắm lấy tay của cô, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay áp út đang đeo chiếc nhẫn kim cương của cô, cúi môi xuống, đậy lên trên đôi môi mềm mại của cô, giọng khàn hạ lệnh từng câu từng chữ: “Nếu sau này còn tháo ra, thì anh tuyệt đối sẽ không tha cho em đâu.
Khoé mắt của Mộ Vi Lan nóng lên, cúi mặt nhìn vào chiếc nhẫn kim cương đó, sụt sịt mũi, bàn tay nhỏ chủ động ôm lấy cổ của anh, ngửa mặt lên hôn anh, “Hàn Tranh, sau này em sẽ không rời xa anh nữa đâu.”
Phó Hàn Tranh ôm vào sau đầu cô, làm cho nụ hôn thêm say đắm, chiếm lấy sự ngọt ngào trong miệng của cô, nụ hôn kiểu Pháp khiến cho Mộ Vi Lan mềm nhữn dựa vào trong lòng anh, khuôn mặt nhỏ bé cũng đỏ cả lên.
Phó Hàn Tranh ôm lấy hơi thở bình tĩnh của cô, một hồi lâu sau, Mộ Vi Lan nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp chất chứa lửa lòng của người đàn ông: “Sau này trong lí lịch hãy ghi đã kết hôn, để tránh có những người không biết điều tìm đến „ em Mộ Vi Lan nghe thấy giọng điệu bá đạo như vậy của anh, liền nhếch mép cười, ngẩng đầu lên, chìa ngón tay nhỏ đang đeo chiếc nhẫn kim cương ra đung đưa trước mặt anh, “Đeo cái này, thì không có ai tìm đến em rồi.”
Con mắt đen của Phó Hàn Tranh trở nên sâu lắng, cũng êm dịu hơn phần nào, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, đặt cạnh môi hôn vào chiếc nhẫn và ngón tay trắng nõn của cô.
Mộ Vi Lan hỏi: “Hàn Tranh, khi nào chúng ta về Bắc thành thế?”
“Sao thế, em vẫn muốn ở lại thành phố S vài ngày nữa à?”
Mộ Vi Lan lắc lắc đầu, “Không phải, ngày mai chúng ta về đi, em sợ làm nhỡ công việc của anh.”
“Em đã làm nhỡ công việc của anh rất lâu rồi, chứ không phải chỉ một hai ngày.”
Mộ Vi Lan oan ức, “Em làm gì có?”
Phó Hàn Tranh nhếch miệng nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Nửa tháng nay, thời gian của anh đều tiêu vào việc tìm em, em nói em có phiền phức không cơ chứ?”
Mộ Vi Lan hớt môi, trong lòng lại như nở hoa, nịnh bợ ôm lấy anh, nũng nịu nói: “Ừm… em xin lỗi.”
“Hứa với anh, sau khi quay về Bắc thành, đừng vì bất kì người nào làm lung lay ý nghĩ nữa, anh là của em, ai cũng không lấy đi được.”
Nghe thấy giọng nói kiên định sâu lắng như thế của Phó Hàn Tranh, Mộ Vi Lan liền thấy cảm động, càng trở nên lún sâu hơn, khoé môi cũng không nén nổi tình cảm mà lộ ra ý cười, “Hàn Tranh, thực ra anh rất thích em đúng không?”