Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 540: Lại làm chuyện người lớn à, đúng là phiền mà


Bận rộn tới nửa đêm, sau khi về nhà Mộ Vi Lan nằm dựa vào lòng Phó Hàn Tranh không lâu đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.


Nhưng mà bà Phó vẫn không quên hỏi người đàn ông nào đó: “Phó Hàn Tranh anh là lãng tử sao?”


Phó Hàn Tranh không đồng ý mà đáp lại: “Bà Phó à, em hỏi một người đàn ông thật sự chỉ yêu đương một lần có phải lãng tử hay không? Em không cảm thấy vấn đề này quá đáng lắm sao?”


Mộ Vi Lan lầm bầm lầu bầu: “Quá đáng chỗ nào đâu chứ: Người đàn ông cúi đầu xuống hôn trán cô, đè thấp âm thanh mà nói: “Bà Phó, em nên cảm thấy ông Phó đây là một người đàn ông ngây ngô mới đúng Ngây ngô? Ngây ngô… từ ngây ngô này cùng Phó Hàn Tranh có quan hệ gì sao?


Người đàn ông này rõ ràng là một tay già đời.





Mí mắt của Mộ Vi Lan đã sắp mở ra không nổi nữa rồi, nhưng Phó Hàn Tranh lại kéo chăn lên, ở trong chăn làm ra một vài động tác nào đó.


Trong chăn truyền ra âm thanh đáng thương : “Phó Hàn Tranh… Em không muốn làm chuyện người lớn bây giờ đâu!”


Nhưng mà cuối cùng, sau khi kháng nghị thêm vài tiếng thì chỉ còn lại âm thanh “a a a”.


Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Hàn Tranh thoải mái từ cả thân thể và tâm hồn thức dậy, Mộ Vi Lan vẫn còn năm ườn trên giường ăn vạ ngủ thêm cả nửa ngày nữa.


Phó Hàn Tranh ngồi bên mép giường, cách một tầng chăn mà võ võ lưng cô, bảo: “Hôm nay chúng ta cùng đi thăm Kỳ Ngạn Lễ”


Khuôn mặt Mộ Vi Lan tràn đầy ghét bỏ mà nói: “Em không muốn gặp cái tên Kỳ Ngạn Lễ một bụng toàn ý đồ xấu ấy, anh tự mình đi đi được không?”


Phó Hàn Tranh: “…”


Trên bàn ăn sáng, Mộ Vi Lan giúp Tiểu Đường Đậu bóc trứng gà, vẫn như thường lệ, lòng trắng thì đưa cho.


Tiểu Đường Đậu, còn bản thân thì ăn lòng đỏ.


Mộ Vi Lan hỏi Phó Hàn Tranh: “Anh định lát nữa đi bệnh viện thăm Kỳ Ngạn Lễ thật đấy hả?”



VietWriter



“Ừm”


“Em không đi đâu đấy, dù sao em với anh ta cũng không có giao tình gì”


Phó Hàn Tranh cũng không miễn cưỡng cô, cô không qua tâm đến tên đàn ông khác anh vui mừng còn không kịp, nên đương nhiên rất ủng hộ cách làm của cô.


“Đúng rồi, anh cho người giúp Kỳ Ngạn Lễ tìm Kiều Tang đã có tin tức gì chưa?”


Phó Hàn Tranh mím mím môi, nói: “Tạm thời vẫn chưa có gì, nhưng mà anh đã để Từ Khôn cử người đi tới nhà cũ của Kiều Tang tìm rồi, có thể sẽ có một ít thông tin”


Mộ Vi Lan nghi hoặc: “Không phải anh nói Kiều Tang bây giờ… thật ra là Kiều Lạc – em gái ruột của Kiều Tang sao? Nhưng mà mỗi quan hệ giữa anh và Kỳ Ngạn Lễ cùng Kiều Tang tốt như vậy, cô ấy có một cô em gái ruột có dáng dấp giống mình như đúc thì tại sao chưa bao giờ đề cập tới với các anh?


“Việc này vẫn còn đang điều tra, nhưng mà chắc chắn đó là em gái ruột, thậm chí có khả năng là chị em song sinh, nếu không thì không thể nào có dáng vẻ giống nhau đến vậy được.”


Mộ Vi Lan gật gật đầu, lại hỏi tiếp: “Nếu Kỳ Ngạn Lễ biết được Kiều Tang thật ra đã sớm chết rồi thì có thể nào sẽ quay lại đối phó anh không?”


Cánh tay đang cầm rĩa chia sandwich ra của Phó Hàn Tranh dừng lại một chút, ngay sau đó liền nâng đôi mắt chứa đầy ý cười lên nhìn cô gái nhỏ ở đối diện, nói: “Nỗi lòng của anh đã được em giải tỏa rồi, cho dù Kỳ Ngạn Lễ quay qua đối phó anh, anh cũng đã không còn điểm yếu nào nằm trong tay hắn nữa rồi”


Mộ Vi Lan vẫn còn hơi phiền não, nói: “Nói thì nói như thế… nhưng mà lỡ như nhân cách thứ hai thứ ba nào đó của anh bị kích ra thì người gặp xui xẻo không phải là em và Tiểu Đường Đậu sao.”


Tiểu Đường Đậu đang ngồi bên cạnh ăn món chân gà nướng yêu thích nghe thấy lời hai người nói, kì quái mà mở to đôi mắt đen lúng liếng, hỏi: “Mộ Mộ, nhân cách thứ hai thứ ba là gì vậy? Ba sẽ biến hình sao?”


Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan đều ngây ngẩn cả người, sau đó liền nhìn nhau cười phá lên.


Mộ Vi Lan nói: “Đúng rồi, sẽ biến hình giống như người khổng lồ vậy đó, sau đó sẽ bảo vệ mẹ, Tiểu Đường Đậu và cả em trai nữa”


Tiểu Đường Đậu cầm đôi đũa trẻ em của mình kích động nói: “Ba mau biến hình cho Đường Đậu xem một chút đi”


Phó Hàn Tranh sờ sờ đầu nhỏ của Tiểu Đường Đậu, nói: “Chỉ khi con gặp nguy hiểm thì ba mới có thể biến hình được, còn lúc bình thường thì không được.”


Tiểu Đường Đậu chớp đôi mắt to, nũng nịu nói: “Cho dù ba không biến thành người khổng lồ thì trong lòng Đường Đậu ba vẫn là người vĩ đại nhất.”


Phó Hàn Tranh nhìn vợ và con gái rượu nhà mình, trong lòng mềm mại như muốn chảy nước.


Ngay lúc Phó Hàn Tranh chuẩn bị đi ra khỏi nhà thì điện thoại của Mộ Vi Lan reo lên.


Màn hình hiển thị là Lục Hỉ Bảo.


Mộ Vi Lan cứ nghĩ có thể hôm nay Lục Hỉ Bảo sẽ nghỉ ngơi hay gì đó, gọi điện thoại tới là để hẹn cô đi dạo phố.


“Alo, Hỉ Bảo “


“Vi… Vi Lan… Giang Thanh Việt vừa mới được đưa vào phòng cấp cứu rồi. Tớ lo quá, tớ sốt ruột chết mất, bác sĩ bảo phải có người nhà đến mới được. Nhưng mà, nhưng mà tớ hoàn toàn không biết Giang Thanh Việt có người nhà nào không…”


Mộ Vi Lan ngớ người ra, hỏi: “Cái gì? Bác sĩ Giang ở trong phòng cấp cứu? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?”


“Sáng sớm Giang Thanh Việt đột nhiên ngất xỉu, tớ cũng không biết là tại sao. Lúc tớ đưa anh ấy vào bệnh viện anh ấy gần như là đã hôn mê sâu rồi.”


“Được, tớ biết rồi, cậu gửi địa chỉ bệnh viện qua ‘Wechat cho tớ đi, tớ và Hàn Tranh sẽ lập tức tới ngay.”


Sau khi cúp điện thoại Phó Hàn Tranh mím môi, hỏi: “Giang Thanh Việt bị sao thế?”


“Sáng sớm bác sĩ Giang đột nhiên ngất xỉu, giờ đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa, bản thân mình cũng là bác sĩ mà lại bất cẩn như thế. Em với anh cùng đến bệnh viện đi. Thím Lan, thím giúp cháu trông coi Tiểu Đường Đậu và bé Diêm Đậu nhé.”


“Tôi đã biết thưa mợ chủ.”


Sau khi đến bệnh viện chỉ thấy mình Lục Hỉ Bảo đang ngồi trên hàng ghế dài trước phòng cấp cứu, dùng cánh tay ôm lấy mình, như muốn tách bản thân ra khỏi thế giới bên ngoài vậy.


Vừa thấy Mộ Vi Lan tới, Lục Hỉ Bảo đã trực tiếp đứng dậy ôm chầm lấy Mộ Vi Lan, nghẹn ngào nói: “Vi Lan, làm sao bây giờ? Tình huống của Giang Thanh Việt rất nghiêm trọng, tớ sợ chết mất.”


“Không sao đâu mà, bản thân Giang Thanh Việt cũng là bác sĩ, nếu thật sự có vấn đề gì nghiêm trọng thì anh ấy đã tự chú ý đến rồi. Sẽ không nghiêm trọng đến vậy đâu, cậu đừng hoảng loạn nữa.”


Nước mắt từ hốc mắt của Lục Hỉ Bảo trào ra: “Tớ ở cùng với anh ấy lâu như thế rồi mà ngay cả việc anh ấy có người nhà hay không, có bao nhiêu người cũng không rõ ràng…”


Mộ Vi Lan liếc mắt nhìn Phó Hàn Tranh một cái, Phó Hàn Tranh đương nhiên hiểu được ý của cô, nhưng mà…


cái tên Giang Thanh Việt này làm gì có người nhà.


Phó Hàn Tranh nói: “Hỉ Bảo, nếu như có giấy tờ gì cần người nhà ký tên thì em cứ ký thay đi.”


Lục Hỉ Bảo mấp máy môi, không tin tưởng lắm mà hỏi: “Em? Em và Giang Thanh Việt vẫn chưa kết hôn mà…”


“Không sao, anh tin là trong lòng Giang Thanh Việt đã coi em là vợ anh ta từ lâu rồi”


Đầu Lục Hỉ Bảo loạn mòng mòng, căn bản là không còn hơi sức đâu mà suy nghĩ những việc khác, chỉ mong muốn Giang Thanh Việt có thể bình an ra khỏi phòng cấp cứu.


Rõ ràng ngày hôm qua vẫn còn là một người khỏe mạnh, sao lại đột nhiên ngất xỉu cơ chứ?


Một lát sau bác sĩ chính đi ra khỏi phòng cấp cứu, tháo khẩu trang xuống đi qua bên này.


“Bác sĩ Giang không có vấn đề gì, đã được chuyển đến phòng bệnh thường rồi.”


Lục Hỉ bảo rất nghi hoặc, hỏi: “Nhưng thưa bác sĩ, anh ấy làm sao mà lại đột nhiên ngất xỉu? Hơn nữa nhìn có vẻ rất nghiêm trọng… thật sự là không có vấn đề gì sao?”


“Người bệnh bị xuất huyết dạ dày, vì vậy mới bị ngất tạm thời, nhưng mà chỉ cần tiến hành trị liệu thì không có vấn đề gì lớn”


Lục Hỉ Bảo mím môi càng chặt hơn: “Nhưng mà nhìn dáng vẻ anh ấy, giống như là nghiêm trọng hơn xuất huyết dạ dày rất nhiều…”


“Nhưng mà những kiểm tra cần thiết chúng tôi đều đã làm hết rồi, người bệnh thật sự chỉ bị xuất huyết dạ dày thôi”


Lục Hỉ Bảo cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ gật gật đầu, Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan cùng cô đi vào phòng bệnh của Giang Thanh Việt”


Giang Thanh Việt đã tỉnh lại rồi, đôi môi mỏng trắng bệch, khuôn mặt tuấn tú cũng vô cùng tiều tụy. Anh đang dựa nửa người trên giường bệnh, nhìn thấy ánh mắt Lục Hỉ Bảo đang tràn đầy vẻ hoang mang lo lắng thì giơ tay vẫy tay với cô.


“Cô bé ơi, qua đây nào.”


Cả Nhà Xem Thêm Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều nhé! Truyen one Chúc cả nhà vui khỏe!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK