Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 301


Chập tối, Phó Hàn Tranh và Mộ Vì Lan đang dùng bữa trong phòng bệnh.


Phó Chính Huy đột nhiên đến thăm. Lúc này, Mộ Vì Lan đang gắp miếng thịt kho tàu đút vào miệng Phi Hàn Tranh, Phó Chính Huy đến khiến Mộ Vi Lan ngượng ngùng, tại cô đỏ bừng.


Nhưng mà, Phó Hàn Tranh vẫn khả thờ ơ, không có cảm xúc gì khác lạ, anh đặt đũa xuống và nói với Phó Chính Huy: “Chú hai, sao chủ lại đến đây?”


Phó Chính Huy nhìn hai người và mìm cười nói: “Hàn Tranh, chủ tìm cháu là có chuyện muốn nói với cháu”


“Chủ hai, có chuyện gì vậy?”





“Cháu..” Phó Chính Huy liếc nhìn Mộ Vi Lan: “Cháu có thể ra ngoài với chủ không?”


Có vẻ như chủ hai muốn nói chuyện một mình với Phó Hàn Tranh


Phó Hàn Tranh xuống giường, mặc quần áo và nói: Em ăn trước đi


Mộ Vi Lan gật đầu, không quên nhắc nhờ Phó Hàn Tranh: “Anh mau quay lại nhé, đồ ăn nguội sẽ không ngon nữa.”


Phó Hàn Tranh đưa tay xoa đầu cô: “Ừm


Phó Hàn Tranh đi theo Phó Chỉnh Huy ra khỏi phòng bệnh, khi đi đến khu vườn phía sau bệnh viện, Phó Chính Huy cau mày mãi không lên tiếng.


Phó Hàn Tranh hỏi: “Chủ hai, có chuyện gì, chủ cử nói thắng đi.”


Phó Chính Huy dừng lại, một sự do dự và giảng có lóe lên trong mắt ông: “Hàn Tranh, chủ đã suy nghĩ chuyện này rất lâu rồi, thay vì để người khác nói cho cháu biết, chủ nghĩ chủ nên tự mình giải thích rõ ràng với cháu”


“Giải thích?”



VietWriter



Tại sao chủ hai lại cần phải giải thích với anh?


Phó Chính Huy nghiêm túc gật đầu, khi hai người đi đến góc khuất của khu vườn, không ai đi lại quanh đó, Phó Chính Huy mới hít một hơi thật sâu và nói: Tranh, Vị Lan là con gái của chủ Phó Hàn Tranh sừng sở vài giây, sau đó mìm cười. “Chủ hai, trò đùa này không vui chút nào.


Nói xong, anh liền quay người định rời đi, Phó Chỉnh Huy lại tiếp tục nói: “Chú biết cháu không tin, những năm đó mẹ của Vì Lan quả thật đang mang thai con của chủ


Phó Hàn Tranh siết chặt nắm tay, anh lạnh lùng nói: “Cho dù là như vậy đi chăng nữa, sao chủ có thể chắc chắn Tiểu Lan là con gái của chủ?”


“Chủ cử người đi điều tra rồi. Mộ Quang Khánh là nhóm máu A, Lam Tịnh cũng là nhóm máu A, nhưng nhóm máu của Vi Lan lại là AB. Điều này chắc hẳn là cháu cũng biết đúng chứ.”


“Vậy nên?”


Phó Hàn Tranh siết chặt nắm đấm hơn, những đường gân xanh nổi lên.


Phó Chính Huy nhìn anh và nói: “Chú cũng là nhóm máu AB


Phó Hàn Tranh đứng đó, im lặng một lúc lâu. “Trên đời này không có chuyện trùng hợp như vậy. Lần đầu tiên gặp Vi Lan, chủ luôn cảm thấy con bé có một cảm giác quen thuộc và thân thiết. Hàn Tranh, tất cả những chuyện này đều là tội lỗi chủ gây ra năm đó, chủ


Phó Chính Huy đang nói rồi ông cảm thấy xấu hổ và tội lỗi, ông củi gắm mặt xuống và không nói được nữa.


Phó Hàn Tranh nhắm mắt lại, anh nhớ tới những lời Tiểu Lan nói, lần đầu tiên cô gặp chủ hai, cô cảm thấy chủ hại rất thân thiết,


Lẽ nào… Tiểu Lan thật sự là con gái ruột của chú


Vậy hai người họ…là gì đây chứ? Anh em họ?


Nhưng hai người họ đã đăng ký kết hôn và là vợ chống, thậm chí họ còn có một cô con gái.


Nghĩ Tiểu Đường Đậu thông minh đáng yêu, Phó Hàn Tranh không thể tin rằng Mộ Vi Lan sẽ là em họ của anh.


Nghĩ đến đây, Phó Hàn Tranh càng lạnh lùng hơn khi nói với Phó Chính Huy: “Chủ nói với cháu điều này là có ý gì?”


“Hàn Tranh, chủ…” Phó Chính Huy không nói nên loi.


Giọng nói của Phó Hàn Tranh lại vang lên: “Cháu và Tiểu Lan đã kết hôn và trở thành vợ chồng. Dù cô ấy là con gái của ai cũng không thể xóa bỏ sự thật rằng cô ấy là vợ của cháu. Nếu hôm nay chủ đến là muốn chúng cháu rời xa nhau, hoặc là muốn nhận con gái, vậy cháu cũng nói rõ để chủ biết là không thể hai? dudc.”


“Hàn Tranh, cháu hiểu lầm chủ rồi. Chú chưa từng nghĩ đến việc muốn chia cách hai đứa, chú cũng không có quyền để ngăn cách hai đứa, chủ có thể giữ kin bí mật này mãi mãi. Nhưng mà chủ sở cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, nếu người khác biết được chuyện này, sẽ ảnh hưởng đến cháu và Vị Lan “Chú hai, chỉ cần chú giữ bí mật này, chuyện khác không cần chủ phải lo lắng. Tiểu Lan là vợ cháu, cháu sẽ bảo vệ cô ấy”


Nói xong, Phó Hàn Tranh lạnh lùng quay người đi.


Phó Chính Huy nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, ông lại hỏi: “Nếu một ngày nào đó thân thể của con bé bị công khai, mối quan hệ của hai người bị đẩy đến mũi rìu dư luận, cháu vẫn sẽ bảo vệ con bé chứ?”


“Chủ hai, chủ đừng quên, cháu không phải là chú, cháu sẽ không ở bên cạnh người cháu không yêu cà đời. Vì vậy, cháu sẽ cố gắng hết sức bảo vệ những gì cháu yêu.


Giọng nói của Phó Hàn Tranh rất lạnh lùng và lãnh đạm, nhưng vô cùng kiên định và mạnh mẽ.


Phó Chính Huy nở một nụ cười đau khổ nhưng hài lòng: “Cháu dũng cảm hơn chủ, và mạnh mẽ hơn chủ, chủ là một kẻ hèn nhất ” Từ đầu đến cuối ông luôn là một kẻ hèn nhất.


Năm đó vì gia đình, vì trách nhiệm, ông đã từ bỏ người bạn đời ông yêu thương nhất. Sau hai mươi năm, ông vẫn là một kẻ hèn nhát, đến cả con gái ruột của mình ông cũng không dám nhận.


Phó Chính Huy đứng dưới ánh chiều tả, tay nắm chặt cây gậy, những giọt nước mắt cuối cùng cũng trào ra.


Mộ Vi Lan ăn tối xong, cô nhìn phần đồ ăn của Phó Hàn Tranh, kiểm tra độ nóng, đồ ăn đã hoàn toàn nguội lạnh rồi. “Sao anh ấy vẫn chưa quay lại nhì?”


Phó Hàn Tranh ra ngoài không cầm theo điện thoại di động, Mộ Vi Lan đang định mặc áo khoác ra ngoài tìm anh, Phó Hàn Tranh đã từ bên ngoài trở về


Mộ Vi Lan ngồi trên giường: “Sao anh đi lâu thế, chủ hai tìm anh có chuyện gì quan trọng à?”


“Chuyện của đàn ông.”


Vòn vẹn bốn từ đơn giản khiến Mộ Vị Lan mất hết hứng thú.


Chuyện của đàn ông chắc là chuyện của công ty. “Để ăn nguôi hết rồi, em đi hâm nóng cho anh


Cô đang định xuống giường, nhưng lại bị Phó Hàn Tranh năm lấy cổ tay và kéo cô lại: “Không cần đầu, anh không đói. “Nhưng anh mới ăn vài miếng”


“Anh không đói.”


Phó Hàn Tranh ôm cô, cánh tay dần siết chặt, Mộ Vi Lan cảm nhận được sức mạnh của anh, cô ngước mặt lên nhìn anh và nói: “Anh lạ lắm.”


Phó Hàn Tranh nhìn cô chằm chằm với ánh mắt sâu thẳm—Tiểu Lan, em thật sự là con gái ruột của chủ hai sao?


Mộ Vì Lan như một con chó con, cô ngời người anh, hơi nhíu mày nói: “Anh ra ngoài hút thuốc à?”


Trên người anh có một mùi thuốc lá đặc trưng.


Phó Hàn Tranh thả lỏng cơ thể, anh bỗng nở một nụ cười: “Thế mà cũng bị em phát hiện “


“Thào nào anh lại đi lâu như vậy, hóa ra là lén lút hút thuốc ở bên ngoài.”


Khi Phó Hàn Tranh ra ngoài, bầu trời bên ngoài vẫn còn sáng, nhưng bây giờ trời đã tối đen rồi


Cô không nhìn đồng hồ, nhưng thời gian chờ đợi quá lâu, nên…… “Anh hút bao nhiều điều thuốc rồi “Một bao ”


Khóe miệng Mộ Vì Lan khẽ giật: “Anh nghiện thuốc như thể từ bao giờ vậy? Một bao thuốc lá? Vừa nãy hút hết một bao rồi?”


Phó Hàn Tranh không nói, Mộ Vi Lan lại tò mò hơn: “Nhưng mà anh lấy thuốc lá ở đâu ra? Vừa nãy ra ngoài anh không mang điện thoại cũng không mang theo tiền, anh mua thuốc kiểu gì?”


“Ông bảo vệ bệnh viện cho anh một bao thuốc


Nam Kinh.”


“Tại sao ông ấy lại chịu cho anh một bao thuốc Nam Kinh thếp “Anh hứa với ông ấy hôm khác sẽ trà cho ông ấy một băng thuốc lá Hoàng Hạc Lâu phiên bản giới hạn”


Mô Vi Lan: “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK