“Phái thêm người, lục soát toàn bộ Hàn Thành và nước R, chỉ cần có tin tức, lập tức báo cho tôi.”
“Vâng”
Sau khi Hàn Chiến xử lý chuyện nước A gần như hoàn tất, máy bay tư nhân, lập tức bay trở về nước R.
Lão K đã đến biệt thự Ngự Lâm, đi theo sau lưng Hàn Chiến chuẩn bị báo cáo công việc gần đây.
Nhưng Hàn Chiến trực tiếp mở miệng hỏi: “Tìm được Nhuyễn Nhuyễn chưa?”
“.. Vẫn chưa”
Sắc mặt Hàn Chiến trầm xuống, “Các người phái bao nhiêu người đi tìm?”
VietWriter
“Ba ngàn lính đánh thuê. Bên trong còn có rất nhiều thám tử..” Lão K gần như kiệt sức.
Hàn Chiến cà vạt trên cổ, trực tiếp ném trên ghế sa lon bên cạnh, sắc mặt phiền não, “Phái thêm người, trong ba ngày nếu không tìm được đầu mối nào của Nhuyễn Nhuyễn, đừng trở về gặp tôi!”
Sau lưng Lão K rịn một lớp mồ hôi lạnh, muốn nói lại thôi, lại muốn bước lên can ngăn, lại ngại vì Hàn Chiến đang nóng máu, căn bản không dám nói lời nào.
“Anh Hàn…
Giờ phút này, Hàn Chiến vô cùng nóng nảy, khó lòng kìm nén cảm xúc, “Còn có chuyện gì à?”
Lão K đổ mồ hôi lạnh: “Anh Hàn, lỡ như… Lỡ như thật sự không tìm được Nhuyễn Nhuyễn thì phải làm thế nào?”
Mặc dù tổ chức Ám gần như lật tung ba mét đất cả thế giới, thế nhưng chẳng biết tại sao, lần này lão K luôn có dự cảm không thể nào tìm được Nhuyễn Nhuyễn.
“Không tìm được, anh vĩnh viễn đừng quay trở về gặp tôi”
OK, anh không nên hỏi vấn đề này mới đúng.
Tổ chức Ám tăng thêm rất nhiều người tìm kiếm, đầu tiên là lục soát toàn bộ Hàn Thành và nước R, thanh thế ngút trời, sau khi Hàn Thành và nước R không thu được bất kỳ đầu mối nào, mở rộng phạm vi tìm kiếm ra toàn thế giới.
Nhưng mà, ba ngày trôi qua, không hề thu hoạch được gì…
Nhuyễn Nhuyễn phảng phất đã bốc hơi khỏi thế gian.
Nếu Nhuyễn Nhuyễn là một cô gái bình thường, đừng nói là rời khỏi nước R, cho dù là rời khỏi Hàn Thành, cũng sẽ bị phát hiện rất nhanh, các cửa khẩu, các sân bay, mạng lưới giao thông liên lạc, chỉ cần cô muốn bước ra cửa, sẽ để lại dấu vết.
Nhưng mà, cho đến bây giờ, ngay cả người tổ chức Ám phái ra ngoài tìm kiếm, đều không thu hoạch được gì, điều này có thể nói lên, người bắt Nhuyễn Nhuyễn đi, không phải người bình thường.
Sau khi không thu hoạch được gì, Hàn Chiến mơ hồ nhận ra được điều gì đó.
Trên bàn đọc sách phòng làm việc, chuông điện thoại vang lên.
Hàn Chiến xoắn chặt chân mày, nhận điện.
Trong điện thoại, truyền đến một giọng nói vừa trâm vừa khàn: “Người cậu muốn tìm, đang ở trong tay tôi.”
Hàn Chiến đương nhiên biết đối phương là ai, “Tôi không ngờ tổ chức Minh luôn luôn lấy khẩu hiệu bảo vệ hòa bình lại ngấm ngầm làm những chuyện mờ ám của bọn bắt cóc”
Châu Thắng nhàn nhạt cười lạnh, “Tôi cho phép cậu đưa người tới giải cứu con tin, tôi không để cho cậu một thân một mình đến giải cứu, đã là ưu ái cực lớn đối với cậu.”
“Ông bắt đi người bên cạnh tôi, bây giờ bắt tôi đi giải cứu, sao không nói ra ông muốn gì?”
“Điều tôi muốn, chờ cậu đến, chúng ta gặp nhau, bàn bạc sau”
Sau khi cúp điện thoại, lão K và Bóng Đen biết được chuyện này, đầu tiên là phản đối.
Lão K lo lắng nói: “Anh Hàn, lão già Châu Thắng xưa nay luôn gian xảo ranh ma, lần này lão ta bắt Nhuyễn Nhuyễn đi để uy hiếp ngài, nếu ngài thật sự đến nước Z, nhất định là tự chui đầu vào rọ”
Bóng Đen lại phân tích lý trí: “Anh Hàn, anh đã từng nghĩ tới chưa, tại sao người của tổ chức Minh lại có thể bắt người đi lặng yên không dấu vết ngay trong địa bàn nước R chúng ta như vậy? Trước kia cho dù từng có chuyện như vậy xảy ra, nhưng chúng ta đều nhanh chóng tra ra được.
Nhưng mà lần này, tại sao chúng ta phái nhiều người điều tra như vậy, lại không thu hoạch được gì?”