“Chuyện đó cũng không cần cậu quan tâm đâu, có bác sĩ Thanh Việt nhà cậu trông nó mà. Hơn nữa, chắc chắn mẹ cậu cũng giúp cậu trông cháu thôi, như mình và Hàn Tranh thì không được tiện lợi như cậu. Mình không có bà cũng không có mẹ, lúc ấy sinh Tiểu Diêm Đậu chỉ có mình và chị Nguyệt nuôi bé thôi. Cơ mà, bây giờ ngày nào bác sĩ Thanh Việt nhà cậu cũng ở nhà chăm sóc cậu, anh nhà mình thì toàn sáng chín giờ đi tối năm giờ về, có khi đến chín giờ tối mới về nữa.
“Hả? Sao giờ Phó tổng giám đốc cuồng công việc ghê thế?”
Mộ Vi Lan cũng thông cảm: “Anh ấy có sứ mạng và trách nhiệm của mình, đâu phải ai cũng có thể ngày ngày ở bên vợ như bác sĩ Thanh Việt của cậu đâu”
“Cũng đúng, mấy gia đình khác toàn là vợ trông chừng chồng, nhà chúng ta thì hoàn toàn ngược lại, Giang Thanh Việt cứ xem chừng mình mãi nên mình rất không tự do, muốn chơi điện thoại thôi mà cũng bị hạn chế thời gian”
Mộ Vi Lan cười nói: “Cậu phải thấy thỏa mãn chứ, một người đàn ông tốt và rất chăm lo cho gia đình như bác sĩ Thanh Việt biết tìm đâu ra, cậu không muốn nhưng cũng phải cẩn thận bị người khác cướp đi đấy nhé”
Hai người phụ nữ đi ở đẳng trước, vừa chọn mua đồ vừa nói về việc nhà.
Hai người đàn ông ở đăng sau đẩy xe mua sắm đi theo, Tiểu Đường Đậu đi ở giữa bọn họ, không ngừng bóc đồ ăn bỏ vào xe.
VietWriter
Hai người đàn ông ấy hoàn toàn giống như vệ sĩ vậy…
Phó Hàn Tranh nhíu mày: “Anh đúng là chiều chuộng Lục Hỉ Bảo, làm cả người đàn ông đảm đang của gia đình luôn à?”
Giang Thanh Việt thì làm vẻ mặt kiêu ngạo: “Sao, thích ý kiến không?”
Phó Hàn Tranh hơi nhíu mày, trêu chọc nói: “Nếu tổ chức Minh và nước Z biết anh vì vậy mà từ bỏ mọi quyền lợi và danh dự, không những Iui khỏi giang hồ mà còn lên chức người chồng đảm đang, không biết họ có thấy đầu óc anh bị úng nước không đây. Bàn tay từng cầm súng nay đã ngày ngày cầm nồi chảo, đúng là phí tài mà”
“Anh nửa đêm nửa hôm dậy nấu sữa bột cho con trai anh uống thì sao? Vú em à, chúng ta người tám lạng kẻ nửa cân, cũng không cần chó chê mèo lắm lông nhỉ?”
Phó Hàn Tranh sờ mũi, nói: “Tôi thích thế”
“Tôi cũng vậy”
Trong siêu thị người đông nghìn nghịt, Tiểu Đường Đậu lại hiếu động, cậu bé ôm khoai tây chiên chạy nhảy phía trước, không lâu sau đó đã va phải người khác.
Mộ Vi Lan vội vàng tiến lên nắm bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Đường Đậu rồi xin lỗi đối phương: “Xin lỗi, con tôi có làm cô bị thương không?”
Mộ Vi Lan vừa ngẩng lên thì đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, cô giật mình: “Kiều, Kiều Tang?”
Đã lâu rồi cô chưa gặp Kiều Tang, không phải nói Kiều Tang đã rời khỏi Bắc Thành hay sao? Tại sao lại gặp cô ấy ở siêu thị?
Kiều Lạc dùng khăn quàng trên cổ che đi nửa khuôn mặt, cô ấy hờ Tang”
Vứt câu này ra xong, Kiều Lạc nhanh chóng rời đi.
Phó Hàn Tranh từ phía sau đi tới: “Sao vậy?”
Mộ Vi Lan nhìn theo Kiều Lạc đang hòa vào đám đông, cô có hơi thất thần và nói: “Hình như vừa rồi em nhìn thấy Kiều Tang, lần trước chẳng phải anh nói muốn tìm Kiều Tang giúp Kỳ Ngạn Lễ ư? Hiện giờ cô ấy đang ở Bắc Thành đấy”
“Em chắc chắn vừa nãy em không nhìn nhầm sao?”
Phó Hàn Tranh cũng nhìn theo phương hướng đó, nhưng siêu thị quá đông người, anh không hề thấy bóng dáng của Kiều Lạc.
Mộ Vi Lan nói một cách khẳng định: “Em chắc chẳn, nhất định là cô ấy, nhưng vừa rồi cô ấy nói mình không phải là Kiều Tang”
“Thật sự cô ấy không phải là Kiều Tang, anh đã nói với em, thật ra cô ấy là em gái ruột của Kiều Tang, Kiều Lạc”
“Thế nhưng tại sao cô ấy lại giả vờ không quen biết em?”
Phó Hàn Tranh trầm tư nói: “Có thể do cô ấy âm thầm trở về Bắc Thành, có lẽ Kỳ Ngạn Lễ không biết việc này”
Mộ Vĩ Lan chần chờ nhìn về phía Phó Hàn Tranh: “Vậy anh có muốn nói chuyện này cho Kỳ Ngạn Lễ hay không?”
“Kiều Lạc biến mất lâu như vậy, bây giờ bất chợt trở về, anh sợ rằng cô ấy có ý đồ gì đó, hay là anh để cho Kỳ Ngạn Lễ ra mặt giải quyết chắc sẽ tốt hơn”
Mộ Vi Lan gật đầu.
Trong phòng họp của công ty Á Hoa.