Sau khi tài xế lái đến học viện sân khấu điện ảnh Nam thành, liền đỗ xe bên dưới sảnh ký túc xá cuả Diệp Hi.
Mộ Vi Lan đã liên lạc với Diệp Hi, rồi nói với tài xế là chú Triệu: “Chú Triệu, chú cứ về trước đi, tôi ở đây chơi với Hi Hi một lúc, đợi chút nữa tôi sẽ tự về nhà họ Cố “Được, sau khi cô chủ kết thúc với cô Hi, cô gọi điện thoại cho tôi, tôi đến đón cô”
“Cũng được.
Mộ Vi Lan vừa xuống xe, Diệp Hi đã từ trong ký túc xá đi ra.
Diệp Hi rất xinh đẹp, làn da rất trắng rất sáng, là kiểu xinh đẹp có thể vừa nhìn đã nhận ra ngay ở trong một đám người. “Vi Lan!
Diệp Hi ăn mặc rất tuỳ tiện, dưới chân xỏ một đôi giày đế xuồng màu da, rất lịch sự mới mẻ, đầu tóc cũng xoã ra ngang vai, nhưng một chút điểm nhỏ này cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ấy.
Diệp Hi bước đến, khoác vào cánh tay của Mộ Vi Lan, cười nói: “Sao đột nhiên cô lại đến Nam thành thế? Anh Phó nhà cô sao lại bằng lòng cho cô ra ngoài một mình vậy?”
Mộ Vi Lan cười xinh đẹp, “Tôi đã đuổi anh ấy về Bắc thành rồi, tôi ở Nam thành một tuần, chủ yếu là đến chăm sóc bà Cố”
“A… Nam Bắc phân cách, cô cũng to gan thật đấy.”
Mộ Vi Lan mỉm cười nhìn cô ấy: “Vậy gan của cô há không phải còn to hơn của tôi sao, cứ đi cả nửa năm rồi một năm trời, cô yên tâm với anh trai tôi như thế sao?”
Nhắc đến Tổng Yến Trầm, Diệp Hi đơ ra, sau đó đầy vẻ không quan tâm nói: “Nếu như anh ấy muốn người phụ nữ khác, tôi cũng không ngăn cản, quan hệ của tôi và anh ấy, không giống với cô và anh Phó nhà cô.”
Mộ Vi Lan biết không khuyên bảo được, nên cũng không nói tiếp nữa, Diệp Hi đã chú ý đến bộ tóc của cô, hà “Ợ? Cô cắt tóc rồi à, nhìn trông rất dễ chịu đấy.”
“Có phải là không đẹp không? Hàn Tranh hình như không thích cho lắm. “Đẹp, sao lại không đẹp chứ, trai thẳng mới không hiểu, trai thẳng thích con gái tóc dài, còn thích kiểu trang điểm màu hồng baby nữa chứ. Bọn họ mới là không hiểu những thứ này.”
VietWriter
Mộ Vi Lan cười hì hì ra tiếng, “Anh trai tôi có thích kiểu trang điểm màu hồng baby không?”
Anh Phó ở trong phương diện thẩm mỹ này, tuy có chút khác biệt với cô, nhưng cũng không đến nỗi thẳng thắn như vậy.
Diệp Hi trợn mắt lên, “Có một năm, đặc biệt lưu hành tặng son, anh ấy tặng tôi một đống màu hồng baby, còn bảo tôi bôi cho anh ấy. Tôi suýt chút nữa thì đập thỏi son lên mặt anh ấy đấy.”
Mộ Vi Lan hết sức vui mừng, “Anh trai tôi nhìn trông rất có thẩm mỹ mà, sao lại tặng cô thỏi son màu hồng baby chứ, nhưng mà cô vốn xinh đẹp, có đánh màu gì cũng đẹp. “Sao tôi biết được chứ, có thể là bị nhân viên bán hàng lắc lư rồi, thấy anh ấy ngốc nghếch nhiều tiền.
Không nhắc đến anh ấy nữa, tôi đưa cô đi canteen của trường tôi ăn món ngon. “Đúng rồi Hi Hi, sao đột nhiên cô lại đi học lại thế?”
“Ừm… sau khi em trai tôi đi, cuộc sống của tôi cứ không ổn định, chạy đông chạy tây, năm đó thành tích chuyên ngành của tôi cũng không tồi, tiền đồ cũng rất tốt, nhưng sau đó vì một số nguyên nhân, nên đã nghỉ học, không muốn học nữa, thời gian trước tôi lại mơ thấy tiểu Cẩn, thằng bé nói hy vọng tôi có thể giơ cao ước mơ, tôi còn mơ thấy thằng bé nói với tôi, có một ngày, tôi sẽ toả sáng trên sâu khẩu. “Tôi cũng tin cô, điều kiện của cô tốt như vậy, chắc chắn có thể, tôi thấy trong giới showbiz có rất nhiều người còn không xinh đẹp bằng cô nữa.
Diệp Hi sờ lên mũi nói, “Cô biết không, những người đang học cùng tôi, đều là những cô gái vừa mới đôi mươi, tôi ở trong mắt bọn họ, đã được xem là bà cô rồi. Về tuổi tác, tôi thực sự không có năng lực cạnh tranh”
“Cô không nói cô 24 tuổi, người khác còn không phải tưởng cô cũng đôi mươi sao. “Haha, vậy lần sau tôi sẽ nói tôi 20. Chỉ là, tôi và bọn họ thực sự có sự khác biệt, nhưng mà tôi đến học, cũng không nghĩ đến kết bạn.”
Vừa đến canteen, Diệp Hi liền kéo Mộ Vi Lan đi lên tầng hai, nói: “Có một tiệm mỳ rất ngon, cô nhất định phải ăn thử. “Lâu lắm rồi tôi chưa ăn mấy thứ như này. “Chắc Phó Hàn Tranh không để cho cô ăn đâu nhỉ, bây giờ cô có thể ăn thoả thích, tôi mời!”
Diệp Hi mua một bàn đồ ăn to, cái gì mà mỳ ốc ba tươi, mỳ sợ, cơm sườn, rồi mỳ trộn… chỉ nhìn thôi cũng khiến Mộ Vi Lan chảy nước miếng.
Cô đã mang thai được khoảng bốn tháng, cũng không nghén kinh khủng như những phụ nữ mang thai khác, nhưng thỉnh thoảng cũng có chút kén ăn.
Nhưng hôm nay nhìn thấy những món ăn này, cô cực kỳ có khẩu vị, toàn là đồ cô thích ăn.
Diệp Hi và Mộ Vi Lan tiêu diệt hết, hai cô gái ăn một l đống đồ ăn, thu hút ánh nhìn của bạn học nam đang dùng cơm bên cạnh.
Hai cô gái này… cũng thật là giỏi ăn.
Một lúc sau, chuông điện thoại của Diệp Hi reo lên, màn hình hiển thị tên Tổng Yến Trầm.
Sau khi nghe máy, Diệp Hi liền ợ một cái.
Tổng Yến Trầm ở đầu dây bên kia hỏi: “Em và tiểu Lan đang ở đâu thế?”
“Chúng tôi đang ăn cơm trong canteen trường.”
Chỉ hỏi một câu như vậy, Tống Yến Trầm ở đầu dây bên kia đã cúp máy, Diệp Hi sững sờ, nhìn vào nhật ký cuộc gọi, đây là lần đầu tiên Tống Yến Trầm cúp máy nhanh như vậy. “Sao thế?”
Tổng Yến Trầm hỏi chúng ta đang ở đâu, sau đó liền cúp máy luôn.
Cách đó không xa, có một tốp học sinh nam đang bê khay cơm đi đến, chỉ về phía của Diệp Hi. “Kia không phải là Diệp Hi của lớp một khoa biểu diễn sao?”
“Hình như là thật, cô gái ngồi đối diện cô ấy là học sinh lớp nào thế? Hình như chưa gặp bao giờ, nhưng mà trông cũng rất xinh. “Đi đi đi, không phải cậu muốn xin số wechat của
Diệp Hi sao? Mau đi đi”
Mấy học sinh nam, thúc giục một anh chàng, rồi đẩy anh ta đi đến
Mộ Vi Lan cúi đầu, vừa ăn cơm, vừa cười hạ thấp giọng nói: “Hình như cô cũng nổi tiếng ra phết, có học sinh nam đến muốn chào hỏi rồi kìa.”
Đang nói giữa chừng, chàng trai đó liền đi đến. “Bạn học Diệp Hi, thật là trùng hợp.
Thái độ đối với người lạ của Diệp Hi trước giờ vừa cao ngạo vừa lạnh nhạt, giọng nói điềm tĩnh nói: “Giờ ăn cơm, gặp nhau ở canteen, không phải là chuyện thường sao?”
“Cũng phải cũng phải, chỗ này của hai người có người ngồi chưa? Chúng ta ngồi chung bàn nhé!”
Diệp Hi giơ mắt lên, từ chối: “Không nhìn thấy bàn của chúng tôi bày nhiều đồ ăn và bát như thế này sao? Không chung bàn được đâu.
Một chàng trai khác thấy Mộ Vi Lan hình như tương đối dễ nói chuyện, muốn ra tay từ chỗ Mộ Vi Lan, cười nói: “Cô gái, tôi thấy cậu mặt mũi hiền hậu, thêm bạn wechat nhé.”
Mộ Vi Lan da đầu tê tái, nói xin lỗi: “Xin lỗi nhé, bạn trai tôi không cho tôi thêm trai lạ
Vậy mà lại có bạn trai rồi!
Mấy chàng trai đó bỗng dưng mất hứng, Diệp Hi quay ra nhìn, thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang từ cầu thang đi lên, rồi chau mày lại. “Đợi chút. “Sao thế, Diệp Hi?”
“Có phải các cậu muốn số wechat của tôi không?”
Mấy chàng trai kia quay sang nhìn sau, vẻ mặt khó hiểu, vừa nãy chẳng phải còn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo sao? Bây giờ sao lại đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy chứ?
Chàng trai vội vàng rút điện thoại ra, vượt lên trước nói: “Tôi quét cậu, tôi quét cậu.”
“Tôi trước.”
Diệp Hi mở mã wechat ra, thẳng thắn ném lên trên bàn, mấy chàng trai đó vừa quét xong, thì Tổng Yến
Trầm giơ đôi chân thon dài bước đến.
Mộ Vi Lan sững sờ, “Anh, sao anh lại đến đây?”
Tổng Yến Trầm nhìn thấy mấy chàng trai kia đang quét mã wechat của Diệp Hi, liền chau mày lại.
Diệp Hi lại cố tình nói: “Các cậu quét xong chưa?”
“Quét xong rồi, đã thêm bạn bè rồi, cậu thông qua đi.”
Diệp Hi cử động ngón tay, toàn bộ thông qua hết. Giữa hai đầu lông mày của Tổng Yến Trầm, càng chau lại chặt hơn, tới mức có thể kẹp chết một con ruồi. Diệp Hi còn mỉm cười ngọt ngào với mấy chàng trai kia, “Quay về liên lạc nhé.”