Sau khi Phó Mặc Tranh ăn lẩu cay nóng xong, cô ã\ trên giường và ôm máy tính bảng để theo dõi một bộ phim truyền hình, còn Lâm Bạc Thâm thì đang làm việc ở trong phòng làm việc.
Đợi đến khi Lâm Bạc Thâm hoàn thành công việc và bước vào.
phòng ngủ thì đã thấy vật nhỏ trên giường ngủ say, máy tính bảng vẫn còn được cô ấy ôm ở trước ngực.
Lâm Bạc Thâm đi tới, lấy máy tính bảng trong tay cô ấy ra rồi đánh thức cô ấy dậy.
Cô ấy ngủ mơ mơ màng màng, mở đôi mắt đã tỉnh táo được một chút mở ra, gục đầu vào ngực anh, mơ hồ hỏi: “Bạc Thâm, em có thể mang thai không?”
Lâm Bạc Thâm nhíu mày: “Tại sao đột nhiên lại đi hỏi cái này?”
“Em vừa mới xem một bộ phim thanh xuân vườn trường, nam chính và nữ chính có thai trước khi tốt nghiệp, nhưng kết cục rất thảm, dưới sự cưỡng ép của gia đình mà đứa con trong bụng nữ chính phải bị phá bỏ”
Biết rằng cô ấy sợ mang thai trước khi lập gia đình, cô ấy còn quá nhỏ, chưa hoàn thành việc học, chưa tốt nghiệp, tóm lại bất kể là nguyên nhân gì cũng không thích hợp để mang thai.
Lâm Bạc Thâm hỏi: “Vậy còn nam chính thì sao?”
“Nam chính rất sợ hãi, dưới sự sắp xếp của gia đình, anh ấy đã đi ra nước ngoài học cao học và chia tay với nữ chính”
“Vậy sau đó thì sao? Anh ta có hối hận không?”
Phó Mặc Tranh khẽ hừ một tiếng, tức giận nói: “Vì bị kích thích nên nữ chính bị trầm cảm, sau đó vì uất ức quá lâu mà bị rối loạn tỉnh thần.
Vê sau nữa, nam chính cưới người vợ xứng vai xứng vế. Cuối cùng, khi nam chính và vợ của anh ta đi siêu thị thì gặp lại nữ chính. Nhất định nữ chính sẽ rất đau khổ”
Lâm Bạc Thâm khế vuốt ve lưng của cô ấy, nói: ‘Anh sẽ thực hiện hết tất cả các biện pháp an toàn, nhất định sẽ không để phát sinh chuyện ngoài ý muốn”
Phó Mặc Tranh vùi đầu vào cổ anh ấy, ồm ồm lẩm bẩm nói: “Nếu em mang thai mà bị người nhà biết được, chắc chắn bố em sẽ đánh chết em”
“Nếu thật sự có ngày đó, cho dù là gậy gộc của bố em, anh cũng không cho phép nó rơi trên người em”
Ý thức của người nào đó vẫn đang mông lung, cô ấy lẩm bẩm: ‘Ừ, không thể mang thai, nếu không sẽ bị đánh chết.”
Lâm Bạc Thâm sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, cưng chiều cười nhẹ.
Anh ấy không đành lòng để cô ấy tiếp nhận và gánh vác những chuyện ấy ở cái độ tuổi này.
Chương 832: Bởi vì bạn trai của tôi, chỉ thích tôi mà thôi Ngày hôm đó, khi Lâm Bạc Thâm vừa mới tan làm ở công ty luật Quân Hợp thì “vô tình gặp được” Chu Tiểu Ninh ở cửa công ty.
“Đàn anh Lâm!”
Lâm Bạc Thâm hơi cau mày, đảo mắt nhìn thì thấy Chu Tiểu Ninh đeo túi xách vội vàng chạy tới.
“Cô là?” Lâm Bạc Thâm chỉ cảm thấy cô ấy hơi quen mắt nhưng anh ấy cũng không nhận ra.
Chu Tiểu Ninh tự giới thiệu bản thân: “Đàn anh Lâm, tôi là bạn cùng phòng của Tranh Tranh, Chu Tiểu Ninh. Thật ra thì trước kia chúng ta đã gặp nhau rất nhiều lần rồi, anh không nhớ ra tôi sao?”
“Xin lỗi cô, tôi không có ấn tượng”
Bàn tay đang giơ ra của Chu Tiểu Ninh trở nên hơi cứng ngắc vì bị thái độ lạnh lùng của Lâm Bạc Thâm làm cho ngượng ngùng.
“Không sao đâu, bây giờ chúng ta làm quen lại.”
Lâm Bạc Thâm đẩy cái xe đạp ra, nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì xin chào, tôi phải đi đây”
Chu Tiểu Ninh giơ tay ra giữ lấy xe đạp của anh ấy theo bản năng, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Lâm Bạc Thâm, nói: “Đàn anh Lâm, tôi cũng phải trở lại trường học, mà nơi này cách trường học xa quá, anh có thể mở lòng tốt chở tôi một đoạn đường không?”
Lâm Bạc Thâm liếc mắt nhìn phía sau xe, có ý tứ nói: “Xin lỗi, xe của tôi không có chỗ ngồi”
Chu Tiểu Ninh siết chặt ngón tay, rõ ràng cô ấy nhìn thấy Phó Mặc Tranh ngồi ở trước mặt anh ấy rất nhiều lần mà.