Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 500


Tiểu Đường Đậu vẫn chưa bắt đầu đi học, cô bé đang chơi với em trai trong phòng trẻ con.


Khi Mộ Vi Lan lên lầu để xem em bé, cô thấy Tiểu Đường Đậu đang nhẹ nhàng đung đưa chiếc nôi, vú em ngồi bên cạnh mìm cười nhìn hai chị em.


Tiểu Đường Đậu tự hào nói: “Mộ Mộ, em ngủ rồi, là con dỗ em ngủ đấy!”


Mộ Vi Lan xoa đầu và nhìn cô bé đầy cưng chiều: “Xem ra sau này mẹ không cần phải lo lắng nữa, Đường Đậu nhà ta có thể chăm sóc tốt cho em rồi.”


Vú em cũng nói: “Đúng vậy, bà chủ, Tiểu Đường Đậu ở nhà luôn chăm sóc cho cậu bé, giúp tôi đỡ tốn sức rất nhiều. Tiểu Đường Đậu đúng là rất hiểu chuyện”





“phải, Tiểu Đường Đậu nhà chúng ta hiểu chuyện lám đâu.”





Mộ Vị Lan ngồi xổm xuống, ôm hôn Tiểu Đường Tiểu Đường Đậu nhìn thấy là thư thông báo trong tay Mô Vi Lan, cô bé hỏi: “Mộ Mộ, đây là gì vậy?”


“Cái này à, tác phẩm thiết kế váy cưới của mẹ được lọt vào vòng trong rồi, nhưng mà không biết là ai đã nộp bài dự thi cho mẹ.”


Tiểu Đường Đậu hỏi: “Có khi nào là bố không?”


“Mẹ cũng nghĩ như vậy, đợi lát bố con về mẹ sẽ hỏi.”


Dù sao thì cô chỉ đưa những bản vẽ đó cho Phó Hàn Tranh xem, ngoài Phó Hàn Tranh ra, ai lại rảnh rỗi giúp cô nộp bài dự thi chứ?


Đợi tối nay anh về, cô muốn chia sẻ tin vui này với anh.


Mộ Vị Lan đung đưa nhẹ chiếc nôi, đứa bé trong nôi đang ngủ rất say sưa.


Tiểu Đường Đậu nhìn em trai và nói: “Mộ Mộ, chúng ta đặt biệt danh cho em đi!”



VietWriter



Mộ Vị Lan suy nghĩ rồi cười nói: “Chi tên là Tiểu Đường Đậu, vậy gọi em là Tiểu Muối Đậu được không?”


Tiểu Đường Đậu nghe thấy vậy, cô bé che miệng cười “Tiểu Đường Đâu ngọt ngào, Tiểu Muối Đậu mặn “Con trai cần ngọt ngào làm gì? Con trai phải muối mặn! Con trai muối mặn đẹp trai biết mấy, phải không, Tiểu Muối Đâu?”


Tiểu Đường Đậu cười khúc khích: “Từ nay sẽ gọi em là Tiểu Muối Đậu nhé!


Chập tối, Phó Hàn Tranh đi làm về.


Mộ Vi Lan chạy vào phòng làm việc, bưng theo một đĩa trái cây.


Phó Hàn Tranh khẽ nhíu mày: “Anh không muốn ăn trái cây”


“Vậy anh muốn ăn gì?” Mộ Vi Lan mở to mắt nhìn anh.


Phó Hàn Tranh kéo cô lại ngồi vào lòng mình: “Sao lại nhiệt tình thế? Làm sai chuyện gì rồi à?”


Mộ Vi Lan đỏ mặt: “Em làm gì sai được chứ? Bây giờ em là người phụ nữ của gia đình đẩy nhé.”


“Vậy là có chuyện muốn nói với anh?”


Mộ Vị Lan ngồi trong lòng anh, điều chỉnh lại tư thế ngồi, khi cô đang chuẩn bị chia sẻ tin vui với anh, Phó Hàn Tranh lại nhắc đến cân nặng của cô.


“Đúng là nặng hơn rất nhiều. Mộ Vị Lan muốn chia sẻ niềm vui của mình với anh, nhưng khi nghe thấy lời nói của anh, cô hất tay anh ra khỏi eo cô, bực bội nói: “Vậy em không ngồi trên đùi anh nữa! Tránh ngồi gãy chân anh!”


Nói xong, cô định đứng dậy, nhưng lại bị đôi tay to lớn của anh giữ lại: “Làm gì mà nóng tính vậy?”


“phó Hàn Tranh, lẽ nào anh không biết cân nặng của phụ nữ chính là tôn nghiêm của phụ nữ sao?”


Phó Hàn Tranh nhướn mày, không tán thường: “Vậy sau này anh không nói em béo nữa!”


“Cái gì mà không nói em béo nữa, bây giờ em béo lắm sao?”


Đôi mắt đen của người đàn ông nhìn cô một hồi, đánh giá khách quan: “Đúng là không béo lắm, chỉ là hơi mũm mĩm chút thôi.”


Mộ Vi Lan suýt tức chết.


Bỏ đi bò đi, không thể tính toán những thứ này với người đàn ông khô khan cộc cằn như anh, nếu không sẽ chỉ có mình cô tức chết mà thôi.


“Thành thật khai báo, có phải anh giấu em làm chuyện gì không?”


Phú Hàn Tranh nhất thời không nhớ ra được Mộ Lan Chuyện gì có?”


Mộ Vi Lan cũng không vòng vo, cô nói thắng: “Có phải là anh gửi bản thiết kế của em đi tham gia cuộc thi thiết kế váy cưới không?”


Phó Hàn Tranh hơi sững sở, ánh mắt lóe lên một chút tự hào: Lọt vào vòng trong rồi?”


Mộ Vi Lan giấy thông báo từ trong túi ra và khoe trước mặt Phó Hàn Tranh: “Tadaaa. Anh nhìn xem!”


Phó Hàn Tranh nhìn tờ giấy thông báo, khỏe môi cong lên: “Lọt vào vòng trong thật rồi này.”


“Hàn Tranh, tại sao anh lại giúp em nộp bài dự thi “


“Anh luôn nhận thấy con mắt nhìn của mình rất tốt, mặc dù anh chưa từng học về mỹ thuật hay thiết kế, nhưng dựa vào trực giác của anh, bàn thiết kế của em không tệ. Nếu em đã luôn có ý muốn này, tại sao không giúp em thử chứ?”


Anh nhẹ nhàng nói, nhưng lại rất ung dung và tự tin, và sự tự tin này lại bởi vì cô. Mộ Vi Lan vui vẻ, đáp lại anh một cái ôm thật chặt.


“Hãn Tranh, cảm ơn anh đã giúp em gửi bài dự thi và cảm ơn anh đã tin tưởng em như vậy. Nhưng mà anh giúp em gửi bài dự thị, chắc không phải vì phía ban tổ chức có liên quan đến Phó Thì nên mới để em lọt vào vòng trong chứ”.


Mộ Vị Lan hoài nghi nhìn Phó Hàn Tranh, anh giờ tay gỗ nhẹ lên trán cô “Em nghĩ cái gì thế, anh còn chưa từng gặp ban tổ chức, bài dự thi được gửi đi dưới danh nghĩa của em, cho dù ban tổ chức biết anh, cũng không biết Mộ Vi Lan là vợ anh.”


“O, cũng đúng.” Mộ Vi Lan cẩn thận cất tờ giấy thông báo lại.


“Vòng bán kết diễn ra khi nào?”


“Trong thông báo là thứ sáu tuần tới, nhưng hình thức bán kết thay đổi rồi, yêu cầu tự mình phải mang tác phẩm của mình đến nơi thể hiện và miêu tả”


Phó Hàn Tranh khẽ gật đầu: “Thứ sáu anh sẽ đi cùng em.”


Mộ Vi Lan cười hỏi: “Thứ sáu anh không đi làm à? Em đi một mình là được rồi, vòng sơ loại được chọn, nhưng bán kết chắc không dễ dàng vậy đâu. Nếu anh đi, ngộ nhớ em bị loại thì xấu hổ lắm.”


“Em còn sợ xấu hổ trước mặt anh à.”


Mộ Vi Lan liếc nhìn anh, rời khỏi lòng anh và nói: “Người đàn ông khô khan như anh đương nhiên không hiểu được rồi. Ở trước mặt người mình yêu nhất, điều sợ hãi nhất chính là thể hiện sự thất bại của mình. Haiz, nói với anh, anh cũng không hiểu được. Thứ sáu tuần sau bán kết rồi, nhưng em vẫn chưa về bản thiết kế mới. Em không nói với anh nữa, anh làm việc đi, em phải đi suy nghĩ cho bản thiết kế đây


Cô vừa quay người định rời đi, người đàn ông lại ôm chặt cô từ phía sau.


“Anh ôm em làm gì? Em phải đi thiết kế đây.


Giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tại cô: “Bà Phó, trước mặt người đàn ông em yêu nhất, em không cần phải sợ thất bại. Bởi vì cho dù em thất bại bao nhiêu lần, anh cũng sẽ tin tưởng và ủng hộ em vô điều kiện.


Trái tim của Mộ Vi Lan mềm nhũn, ngọt ngào như mật ong lên men: “Nhưng em không muốn phụ lòng tin và sự ủng hộ của anh dành cho em. Em cũng muốn để họ thấy, người phụ nữ mà Phó Hàn Tranh kết hôn cũng có tài năng, không phải kẻ ăn bám.”


Anh nghe giọng điệu của cô, không nhịn được cười: “Ai dám nói em ăn bám?”


Mộ Vị Lan cắn môi, mận mê đầu ngón tay: “Bọn họ ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng sẽ nghĩ như vậy.”


“Cũng không ăn bám bọn họ, bọn họ không quản được ”


Mộ Vị Lan quay đầu lại nhìn vào đôi mắt sáng ngời của anh và mìm cười, cô vòng tay qua cổ anh, kiếng chân hôn anh: “Vậy nếu như em bị loại, em vẫn phải về nhà ăn bám anh”


“Ở chỗ anh không thiếu đồ ăn, em muốn ăn bao nhiều tùy thích. Nhưng mà, khi kết thúc vòng bán kết, có phải em nên suy nghĩ đến đám cưới của chúng ta một chút rồi không?”


Trước đây ông Phó đã nhắc tới chuyện này mấy lần, nhưng lúc đó Mộ Vi Lan vẫn đang ở cữ. Bây giờ ở cữ xong rồi, không thể trì hoãn đám cưới thêm được nữa.


Phó Hàn Tranh là người của công chúng, sớm muộn gì chuyện vợ anh cũng sẽ bị phanh phui, thay vì suốt ngày bị truyền thông săn đón, chẳng thà tổ chức một đám cưới thật hoành tráng.


“Nhưng bây giờ em béo như vậy, mặc váy cưới chắc chắn không đẹp. Em muốn đợi mình gầy một chút rồi mới tổ chức đám cưới..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK