Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 479


Ông cụ Cổ ngồi đối diện, sắc mặt ung dung nghiêm nghị, lấy ra một tờ phiếu, đẩy đến trước mặt Hoà Tuệ. “Cô Hoà, cô cũng không cần phải cảm thấy tôi sỉ nhục cô, tôi không muốn lãng phí thời gian vòng vo với cô, Tồn Ngộ vì đối đầu với tôi mà lấy cô, một cô gái trẻ trung, lại lãng phí thời gian lên trên người của một người đàn ông không liên quan, người làm bố như tôi đây, ít nhiều cũng vì chuyện của thằng con trai khốn nạn của tôi làm mà cảm thấy áy này, giá cả, cô cứ tuỳ ý ra.”


Ông cụ Cổ làm ra dáng vẻ “cô cứ tuỳ ý”, cực kỳ hào phóng.


Hoà Tuệ cười, cầm tờ phiếu hư danh vô thực kia lên, cười nói: “Vì vậy, bác trai bác là đang dùng tờ phiếu này, để mua đi chồng và con trai của cháu sao?”


“Cô muốn cưỡng từ đoạt lý như vậy, tôi cũng không có cách nào khác. Nhưng nhân lúc tôi vẫn có kiên nhẫn, thì cô tốt nhất là lựa chọn nhanh một chút.”


Hoà Tuệ cắn môi, ngâm nga một tiếng, “Kết hônlà chuyện của cháu và Cổ Tồn Ngộ, li hôn, cũng phải là chuyện của cháu và Cổ Tồn Ngộ. Nếu như thực sự là Cổ Tồn Ngộ muốn li hôn, bác trai, xin bác hãy để đích thân anh ấy đến gặp cháu.”


“Tồn Ngô về Để Đỗ rồi, bây giờ nó đang bận chăm sóc công ty, rất bận, không có thời gian đến gặp cô, nếu không ngoài dự đoán, sau này… cũng sẽ không có thời gian đến gặp cô đâu.”


Hoà Tuệ đầu óc lờ mờ, cái gì? Chăm sóc công ty?





Còn nữa, ông cụ nhìn có vẻ rất có tiền ở trước mặt này, lại còn bộ dạng giàu có, lẽ nào Cổ Tồn Ngộ thực sự là cậu chủ của gia đình giàu sang quyền thế sao? “Chăm sóc công ty…?”


“Ồ, đúng rồi, hình như cô vẫn chưa biết thân phận của Tồn Ngộ, vậy bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết, Cổ Tồn Ngộ, là người cai quản của tập đoàn Cố thị ở Đế Đô.”


“.”


Đế Đô? Tập đoàn Cố thị?


Hoà Tuệ bỗng thấy hoang mang, cái tập đoàn Cổ thị ở Đế Đô kia, không phải cô ấy chưa từng nghe qua, công ty bọn họ có hạng mục, cũng có qua lại với tập đoàn Cố thị, nhưng có thể nào cô ấy cũng không ngờ rằng, Cố Tôn Ngộ thực sự là người cai quản của tập đoàn Cố thị.


Cổ Tôn Ngộ tên khốn nạn này! Rõ ràng đã nói, sẽ không giấu giếm cô ấy bất kỳ chuyện gì! Nhưng bọn họ đã kết hôn ba năm rồi, nhưng cô ấy không hề hay biếtẤm ức, khó chịu… nước mắt đang rung chuyển trong khoé mắt.


Ông cụ Cố quan sát cô ấy, “Theo tôi được biết, xuất thân của cô Hoà rất bình thường, so với Cố Tôn Ngộ vốn dĩ là người của hai thế giới, cô Hoà cho dù bây giờ không bằng lòng li hôn với Tôn Ngộ, nhưng cô Hoà có từng nghĩ, có lẽ, cô và Tồn Ngộ thực sự không phù hợp chưa?”


Tay đang đặt trên vạt váy của Hoà Tuệ, dần dần nắm chặt lại.


Sao cô ấy lại chưa từng nghĩ chứ, cô ấy từng nghĩ tới.


Nhưng mà, đây không thể trở thành lí do li hôn của cô ấy được.


Cô ấy tin Cổ Tồn Ngộ kết hôn với cô ấy, không chỉ là để chọc tức bố của anh ấy, ai mà lại ấu trĩ như thế chứ, lấy hôn nhân của mình để làm tiền đặt cược, cho dù người khác có như vậy, nhưng Hoà Tuệ tin, Cổ Tồn Ngộ là một người đàn ông vững vàng, anh ấy sẽ không làm như vậy.


Hoà Tuệ đưa trả lại tờ phiếu cho ông cụ Cổ, “Bác trai, cháu xin lỗi, cháu không thể chấp nhận suy nghĩ của bác. Tờ phiếu này, cháu cũng không thể điền được.



VietWriter



Ông cụ Cổ thấy Hoà Tuệ từ chối, tưởng rằng cô ấy không tiện mở miệng, bèn nói: “Nếu cô Hoà đã không tiện mở miệng, vậy thì 100 tỉ đi, cô Hoà thấy thế nào?” 100 ti?


Hoà Tuệ cả đời này cũng chưa thấy số tiền lớnnhư thế.


Hoà Tuệ nhẹ nhàng cười một cái, “Ông Cổ, cái điều kiện này của ông, đối với tôi mà nói, thực sự rất có sức hút, cả đời này của tôi cũng không kiếm được đến 100 tỉ, nhưng ông muốn dùng 100 tỉ, để mua chồng và con trai tôi, 100 tỉ, có phải hơi rẻ rồi không? Hay là nói, ông cảm thấy, con trai và cháu trai của ông, chỉ đáng giá 100 tỉ thôi?”


Ông cụ Cổ bỗng cau mày, bị Hoà Tuệ nói tới mức mất thể diện, “Cô!”


Hoà Tuệ xách túi lên, “Ông Cổ, nếu như ông không có chuyện gì khác, thì tôi đi trước đây.


Ra khỏi quán trà, tâm trạng của Hoà Tuệ càng lúc càng hỗn loạn.


Trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại mọi thứ có liên quan đến Cổ Tồn Ngộ.


Ba năm trước, khi bọn họ kết hôn, Cổ Tồn Ngộ nói, anh ấy là một trình tự viên bình thường, lương tháng 35 triệu, không tốt không xấu, trong nhà không có người thân, cũng không cần cô ấy đối mắt với mẫu thuẫn mẹ chồng nàng dâu gì.


Lúc đó, người nhà của Hoà Tuệ thúc giục, cộng thêm cả Hoà Tuệ lại mang thai trước khi kết hôn, nếu như người trong nhà biết, chắc chắn sẽ đánh gãy chân của cô ấy.


Mà người đàn ông muốn lấy cô ở trước mặt này, điều kiện không tối, ngoại hình anh tuấn, thân hình cao ráo, còn về nhân phẩm… sau sai lầm tình mộtđêm, sau khi người đàn ông này phát hiện cô ấy mang thai, phản ứng đầu tiên không phải ép cô ấy đi phá thai, mà là muốn chịu trách nhiệm với cô ấy, là một người đàn ông cực kỳ có trách nhiệm.


Đối mặt với người đàn ông không thể bắt bẻ thậm chỉ là hoàn hảo như vậy, Hoà Tuệ lại không có lí do gì để từ chối, lúc đầu cô ấy rất cần một đối tượng để kết hôn.


Kết hôm sớm hay muộn, đều là bia mộ, chi bằng tìm một người vui tại vui mắt để gả đi.


Cứ ôm cái thái độ như vậy, sau khi kết hôn, Hoà Tuệ mỗi một ngày giống như đều phát hiện ra một thế giới mới, người chồng mới kết hôn này của cô ấy, thì ra lại nhiều ưu điểm như vậy.


Dần dần, cũng theo lẽ đương nhiên, bọn họ yêu nhau, mọi thứ đều rất suôn sẻ.


Hoà Tuệ không ngờ rằng, Cổ Tồn Ngộ sẽ có một gia thế vinh quang lừng lẫy như vậy, cái gia đình mà anh ấy sống từ nhỏ kia, so với nơi cô ấy sinh sống, dường như thực sự không hoà nhập.


Đình Xuyên bị ông cụ Cổ đón đi, tuy Hoà Tuệ rất nhớ con trai, nhưng cũng biết, Đình Xuyên bây giờ rất an toàn, nói không chừng Đình Xuyên sẽ thích ông nội giàu có kia hơn.


Nghĩ đến đây, Hoà Tuệ bỗng nghẹn ngào.


Có tiền thì lợi hại sao? Có tiền thì có thể dùng tờ phiếu sỉ nhục người khác sao?


Hoà Tuệ tâm trạng hỗn loạn, nhất thời không tìm được người để lắng nghe, cô ấy cũng không dám gọi


điện thoại cho Cố Tôn Ngộ, cô ấy sợ những thứ mà


ông cụ Cố nói đều là thật, Cố Tôn Ngộ thực sự muốn


li hôn với cô ấy… cô ấy dường như không thể chấp


nhận.


Nghĩ tới:nghĩ lui, cũng chỉ có thể liên lạc với Mộ Vi


Lan


Khi Mộ Vi Lan nhận được điện thoại của Hoà Tuệ,


thì đang ăn cơm tối với Phó Hàn Tranh và tiểu Đường


Đậu.


Sau khi cúp máy, Mộ Ví Lan vội vàng đặt bát


xuống.


Phó Hàn Tranh hỏi: “Sao thế?”


“Nhà Tuệ Tử xảy ra chút chuyện, em muốn tới đó


xem thế nào, anh và Đường Đậu cứ ăn trước đi, em


bảo chú Lưu đưa em qua đó.”


“Em không ăn rồi à?” Phó Hàn Tranh nhìn vào bát


cơm còn một nửa của cô.


Mộ Vi Lan dạo này lại bắt đầu không có khẩu vị,


lắc lắc tay, “Em không ăn được nữa rồi, Tuệ Tử vẫn


chưa ăn cơm tối, nói không chừng em còn phải ăn


một bữa với cậu ấy nữa.”


Phó Hàn Tranh cũng không ngăn cản, “Chú Lưu,


đưa bà chủ tới đó đi.”


“Vâng”


Tiểu Đường Đậu đang ăn cơm, chớp chớp mắt


nói: “Bố ơi, hôm nay con nhìn thấy ©ố Đình Xuyên bị


ông nội cậu ấy đón đi, trước giờ con chưa từng gặp.


ông nội của Cố Đình Xuyên”


Phó Hàn Tranh hơi hơi đơ ra, ánh mắt hiện lên vẻ


đùa cợt, “Cố Đình Xuyên bị ông nội cậu ấy đón đi


sao?”


Tiểu Đường Đậu gật gật đầu, “ỪÈm! Nhưng mà ông


nội đó nhìn trống hung dữ lắm, bố ơi, ông nội của Cố


Đình Xuyên không phải người xấu đấy chứ?”


Phó Hàn Tranh xoa đầu của đứa bé, vỗ về nói


“Không phải đâu, ông nội của Cố Đình Xuyên, chắc


chắn sẽ rất thích Cố Đình Xuyên thôi.”


Xem ra, Cố Tön Ngộ đã đùa với lửa rồi.


Ông cụ Cố đột nhiên đón Cố Đình Xuyên đi, mà vợ


của Cố Tôn Ngộ vẫn ở Bắc thành, ông cụ Cố rõ ràng


chưa hề thông qua Cố Tôn Ngộ, mà là trực tiếp đến


đón cháu nội đi.


Trời, thường đi dạo bên sông, làm gì có chuyện


không ướt giày, người nói đến chính là Cố Tön Ngộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK