Lão K cau mày, “Ý cậu là, cô Nhuyễn Nhuyễn và người của tổ chức Minh là một phe?”
Vừa dứt lời, lão K lập tức theo bản năng nhìn về phía Hàn Chiến, cắn đầu lưỡi một cái.
Lúc này, nói ra những lời này, chỉ sợ sẽ khiến tâm trạng của Thủ lĩnh càng lúc càng tệ hại hơn.
Nhưng bây giờ là tình thế nguy hiểm, không thể đánh mất lý trí.
Lão K nhắm mắt nói: “Anh Hàn, tôi cảm thấy Bóng Đen phân tích có lý, mặc dù tôi cũng không hy vọng Nhuyễn Nhuyễn thật sự là người của tổ chức Minh, nhưng chuyện này quả thật rất đáng ngờ”
“Cái gì gọi là quả thật rất đáng ngờ, rõ ràng chính là như vậy! Cứ suy nghĩ thử mà xem, cô ả Nhuyễn Nhuyễn kia xuất hiện như thế nào, tất cả đều quá mức trùng hợp. Còn có người đàn bà đấu tay đôi với tôi ở Đông Cực Nhạc, rất giống cô ta. Còn nữa, cô ta sớm không mất tung, muộn không mất tích, lần nào cũng đều đúng lúc anh Hàn không có ở nước R mà xảy ra sự cố? Còn nữa, lần trước, cô cùng anh Hàn đi đến Đông Cực Nhạc, liền bị người của tổ chức Minh phát hiện tung tích, hết thảy những điều này đều quá mức trùng hợp…”
Bóng Đen còn muốn nói nữa, nhưng còn chưa nói xong, Hàn Chiến đã trầm giọng ngăn lại: “Đủ rồi!”
VietWriter
Bóng Đen còn muốn nói, lão K đã trợn mắt nhìn hắn một cái, ra hiệu hắn im miệng.
Hàn Chiến lòng rối như tơ vò, giữa hai hàng lông mày thoáng vẻ bưồn đau, nâng lên một ngón tay với từng đốt rõ ràng chỉ vào hai vị cấp dưới thân tín: “Các người ra ngoài trước đi”
“… Vâng.”
Sau khi Lão K cùng Bóng Đen rời đi, trong phòng làm việc, chỉ còn lại một mình Hàn Chiến.
Hàn Chiến ngồi bên bàn đọc sách, trong đầu không ngừng nhớ lại đêm hôm đó trong sơn động ở Đông Cực Nhạc cùng Nhuyễn Nhuyễn, cô run rẩy nép vào lòng anh, đáp lại tình yêu của anh một cách chân thật, đáp lại tấm lòng của anh một cách chân thật, cũng vì anh mà đạt đến đỉnh cao trọn vẹn nhất của sự kết nối.
Lúc cô nhìn về phía anh, ánh mắt nghiêm túc chân thành mà quyến luyến không nỡ rời, không hề giả tạo, cảm xúc chân thật vô cùng, không cách nào ngụy tạo.
Người với người, vào thời điểm thân mật nhất, không cách nào che giấu tình yêu nơi đáy mắt.
Cho dù cô đến bên cạnh anh là một cú lừa, anh cũng muốn đích thân gặp mặt cô, hỏi cho rõ ràng.
Nước Z, tổ chức Minh.
Nguyệt Như Ca trở về ngày thứ năm, thường xuyên ở trong trạng thái thất thần.
Cô ngồi ở trên khán đài trong sân huấn luyện, nhìn cách đó không xa, lính đánh thuê đang không ngừng tập luyện, suy nghĩ bay xa tít tắp.
Thậm chí Giang Thanh Việt đi đến bên cạnh cô, cô cũng không thể phát hiện.
“Đang suy nghĩ gì vậy, nghĩ Băng Nhẫn có đến cứu cô hay không sao?”
Nguyệt Như Ca sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần lại, Giang Thanh Việt đã ngồi xuống bên cạnh cô.
“Tôi chẳng qua là đang suy nghĩ, tại sao Thủ lĩnh phải làm như vậy, làm như vậy, có phải tỏ ra chúng ta quá mức hèn hạ hay không?”
Giang Thanh Việt nhìn cô, cười nhạt một cái, ‘Hèn hạ? Như Ca, từ trước kia cho tới bây giờ, cô không bao giờ dùng từ hèn hạ này phán xét bất kỳ ai. Lúc này cô đang lo lắng cho Băng Nhẫn, có phần nghiêng về tình cảm, cho nên mới cảm thấy thủ đoạn của Thủ lĩnh không được vẻ vang”
“Nhưng mà dùng cảm tình lừa gạt người, vốn cũng không phải là thủ đoạn tổ chức Minh chúng ta chủ trương sử dụng.”
Giang Thanh Việt cũng không đồng ý cách làm lần này của Châu Thắng, hỏi: “Nếu Băng Nhẫn thật sự đến cứu cô, cô có đi theo hắn hay không?”
Sau khi Giang Thanh Việt đứng dậy, đưa tay vỗ vỗ bả vai Nguyệt Như Ca, “Thủ lĩnh có chuyện tìm cô, mau đi đi”
Nguyệt Như Ca gật đầu một cái, chờ Giang Thanh Việt rời khỏi sân huấn luyện, đưa tay lau mặt, rồi mới đứng dậy đi đến Ám Các.
Bên trong Ám Các.
“Thủ lĩnh, ngài tìm tôi có việc à?”
Châu Thắng vừa pha xong một ấm trà, đang chậm rãi thưởng thức, nhàn nhạt mở miệng nói: “Băng Nhẫn đã lên đường đến đây cứu cô, chuyện này, cô biết không?”