“Tổng giám đốc Kỳ! Anh không thể đối xử với tôi như vậy được!”
Hạ Khả Khả đang còn muốn đi theo vào phòng làm việc để quấn lấy Kỳ Ngạn Lễ, nhưng Lý Đạt đã đứng ở trước mặt cô ta ngăn cô ta lại, mở miệng nói với vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm.
“Cô Hạ, cô muốn tự mình rời đi, hay là tôi gọi nhân viên an ninh lên kéo cô đi xuống?”
Hạ Khả Khả nhếch miệng, tức giận, giậm giậm chân: “Tôi tự đi. Hứ!”
Sau khi Kỳ Ngạn Lễ bước vào phòng làm việc, Kiều Lạc đang ngồi trên ghế sô pha hờn dỗi, cơn buồn ngủ vừa rồi của cô ấy đã hoàn toàn biến mất.
Kỳ Ngạn Lễ vội vàng bước tới và ngồi xuống bên cạnh Kiều Lạc vừa định vươn tay ôm cô ấy, thì cô gái nhỏ lập tức ngồi cách xa anh ta và không muốn cho anh ta ôm.
Chuyện này là lỗi của anh ta.
VietWriter
Anh ta vẫn kiên nhẫn dựa gần vào cô ấy một chút, Kiều Lạc lại ngồi xuống đầu bên kia của ghế sô pha, anh ta vẫn đi theo như cũ và lặp đi lặp lại như thế mấy lần, cuối cùng Kiều Lạc cũng bị anh ta làm cho nổi nóng, đôi mắt long lanh trừng mắt nhìn anh ta với vẻ hung dữ: “Kỳ Ngạn Lễ hôm nay là ngày kết hôn đầu tiên của chúng ta đấy”
“Anh biết” Kỳ Ngạn Lễ ngoan ngoãn đáp lại.
Hôm nay họ vừa mới đăng ký kết hôn thì lại nhảy ra một cô Hạ Khả Khả, Kiều Lạc nghĩ tới lại cảm thấy cực kỳ tủi nhục, liệu ngày mai sẽ xuất hiện những bóng hồng gì đó giống Thi Vũ Nhu hay không.
Cô ấy càng nghĩ càng ủy khuất và vành mắt đang trừng anh ta cũng có chút đỏ hoe: “Có phải bây giờ anh cho rằng chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, trong bụng còn có đứa bé của anh nên anh có thể tùy ý bắt nạt em?
“Làm sao anh nỡ chứ, Lạc Lạc, cái cô Hạ Khả Khả này thật sự là chuyện ngoài ý muốn”
Kiều Lạc hừ lạnh một tiếng: “Chuyện ngoài ý muốn? Ngoài ý muốn đến mức ngay cả nốt ruồi trên ngực cô ta anh cũng đã nhìn thấy rồi?
Sao anh không nói thẳng là anh lên giường với cô ta chỉ là ngoài ý muốn đi?”
Kiều Lạc không thể hiểu được lời ngụy biện của đàn ông nên càng tức giận hơn.
Kỳ Ngạn Lễ vội vàng giải thích: “Anh không có lên giường với cô ta”
“Không lên giường thì làm sao anh lại nhìn thấy nốt ruồi trên ngực của cô ta chứ?”
Anh ta thở dài rồi giữ lấy bờ vai cô ấy, và để cho Kiều Lạc nhìn thẳng vào anh ta: “Cái cô Hạ Khả Khả này là người mẫu cho nên anh đã gặp cô ta một hai lần trong bữa tiệc, em cũng biết đấy váy dạ hội dự tiệc đều là kiểu cúp ngực nên có thể nhìn thấy bộ ngực, vì vậy anh anh mới”
Người đàn ông chưa kịp giải thích xong thì Kiều Lạc đã lại càng tức hơn và nói: “Vì vậy nên anh nhìn chăm chằm vào ngực con gái nhà người ta trước mà mắt không thèm chớp đúng không?”
Trước đây tại sao cô ấy không biết Kỳ Ngạn Lễ lại lưu manh như vậy!
“Lạc Lạc em thật sự đổ oan cho anh rồi”
Kiều Lạc ôm lấy cánh tay rồi xoay người lại không để ý đến anh ta.
Kỳ Ngạn Lễ nhìn thấy cô ấy tức giận như vậy đôi mỏng mím lại, trực tiếp đứng dậy và bế cô gái nhỏ lên.
Kiều Lạc không nghĩ tới anh ta sẽ đột nhiên bế cô ấy lên nên hoảng hốt kêu lên một tiếng: “Này, anh làm gì vậy? Thả em xuống”
Kỳ Ngạn Lễ là một người đàn ông độc đoán làm sao có thể nghe lời cô ấy chứ, người đàn ông ôm cô ấy đi thẳng vào phòng nghỉ trong phòng làm việc.
Khi vào trong phòng nghỉ, anh ta nhẹ nhàng đặt Kiều Lạc lên giường, cô ấy ngồi bên mép giường và anh ta quỳ một chân trước mặt cô ấy.
Kiều Lạc đứng dậy muốn rời đi nhưng lại bị Kỳ Ngạn Lễ giữ chân của cô lại: “Anh để ý đến nốt ruồi trên ngực của cô ta cũng là vì em đó”
Kiều Lạc hơi sửng sốt và lẩm nhẩm: “Sao anh lại còn đổ lên đầu em nữa?”
“Anh quen biết với Hạ Khả Khả cũng chính là đoạn thời gian em vừa đi Sơn Thành.”
Kiều Lạc: “Ồ cho nên anh muốn nói với em rằng em vừa mới rời khỏi anh lập tức thích người phụ nữ khác rồi có phải không?”
Kỳ Ngạn Lễ đứng dậy và ngồi xuống bên cạnh Kiều Lạc rồi kiên nhẫn lên tiếng: “Khoảng thời gian em vừa mới đi Sơn Thành, anh thật sự rất nhớ em nhưng anh lại không thể đi tìm em nên chỉ có thể làm tê liệt bản thân bằng công việc, đoạn thời gian đó anh đều không từ chối bất cứ bữa tiệc hay tiệc rượu nào cả, chính là vì không muốn để bản thân có thời gian rỗi nghĩ về em”