Mộ Vị Lan ở trong phòng quả chán, cô ngồi trên ghế ăn táo một lúc, sau đó cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm về lịch sử đẹp đẽ của thời hạn hôn nhân một trăm năm ở Ai-len.
Kết quả là, thông tin trên mạng hiển thị Ai-len đã xóa bỏ hệ thống này từ năm 1996, không hề tồn tại thời hạn hôn nhân một trăm năm nào cả, và cũng không tồn tại chuyện kết hôn ở Ai-len sẽ không được phép ly hôn.
Mộ Vi Lan càng tò mò hơn, nhưng sau khi xem đi xem lại, hầu hết mọi người đều nói đó chỉ là tin đồn.
Cô đang băn khoăn không hiểu thì Phó Hàn Tranh từ bên ngoài trở về. “Tiểu Lan, mở cửa.
Mộ Vị Lan đặt điện thoại xuống, chạy ra mở cửa cho anh, vừa mở cửa, cô nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang cầm một hộp đổ ăn trên tay.
Mô Vị Lan mò cúi xuống nhìn: “Anh mua cái gì the?”
Qua lớp hộp đóng gói, cô có thể ngửi thấy mùi thom.
Phó Hàn Tranh ôm cô vào trong: “Cả dưa chua.”
Mộ Vị Lan phần khích: “A…cá dưa chua! Anh mua ở đâu thể. Dublin cũng có chỗ bán cá dưa chua sao?”
Đêm qua cô không ngủ được, cứ lầm bầm về món cá dưa chua, chắc là bởi vì mang thai nên gần đây có rất thích ăn mấy đồ chua và cay, khẩu vị của cô rất nặng. Nhưng Ai-len không giống trong nước, không có nhiều đồ ăn vặt ngon, có thèm chảy nước dãi cũng đành phải chịu đựng
Phó Hàn Tranh đưa cả dưa chua cho cô, Mộ Vi Lan đặt lên bàn, mở hộp đồ ăn, một mùi hương nồng nàn tòa ra khắp phòng. “Thơm quá! Em muốn ăn cái này ngay!”
Phó Hàn Tranh cũng ngồi xuống với cô: “Bản đồ điện thoại tìm rất lâu mới có thể tìm thấy, anh và Từ Khôn chạy tới mấy con phố người Hoa”
“”
Mộ Vị Lan cầm đũa, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp, hai mắt hơi ửng đỏ.
Anh chỉ nói có một câu đơn giản, nhưng lại đánh Mộ Lan có trùng đến trái tim cô
VietWriter
Mắt anh không thể nhìn thấy, nhưng vẫn chạy tới nhiều con phố chỉ để mua cho có một bát cả dưa chua?
Mộ Vi Lan cắn miếng dưa chua, rõ ràng rất chua nhưng cô lại cảm thấy có chút ngọt ngào.
Phó Hàn Tranh hỏi: “Mùi vị thế nào? Không biết có chuẩn vị không.
Thực ra món cá dưa chua này mùi vị rất bình thường, kém xa so với một số quán ăn ven đường ở Bắc Thành.
Nhưng cô lại nhướn mày nói: “Đây là món cá dưa chua ngon nhất mà em từng ăn.”
Phó Hàn Tranh khẽ mìm cười, xoa đầu cô, anh chỉnh lại cà vạt trên cổ áo, cả người thoải mái hơn nhiều.
Mộ Vị Lan vừa ăn vừa hỏi: “Anh ăn không?”
“Anh không thích ăn thứ này, em ăn đi.”
Mộ Vị Lan cũng không ép buộc anh, Phó Hàn Tranh đều không có hứng thú với những thứ như cá dưa chua và lẩu. “À đúng rồi, hôm nay anh đàm phán với đối tác thế nào?”
“Khả thuận lợi, anh kêu Từ Khôn đặt vé máy bay ngày mai trò về Bắc Thành rồi.”
“Vậy tốt rồi, cũng không biết bác sĩ Giang và Hi
Bảo về chưa.” Phó Hàn Tranh nói: “Về rồi, hôm nay Giang Thanh Việt gọi điện cho anh rồi.”
Mộ Vi Lan gật đầu, cô lướt nhìn điện thoại, nhớ đến chuyện trên mạng, cô nói: “À, cư dân mạng đã tìm ra được tài khoản Weibo của em rồi.”
Phó Hàn Tranh khẽ cau mày: “Có công kích em không?”
Mộ Vi Lan thấy anh như vậy, cô đột nhiên muốn đùa giỡn với anh: “Ừm, công kích rồi, còn công kích rất ác liệt, nói em không xinh đẹp, không xứng với anh, rồi còn nói anh đẹp trai như vậy mà lại bị em lừa đi mất, tóm lại là nói rất nhiều lời khó nghe”
“Khi nào về anh sẽ kêu Từ Khôn hack tất cả các tài khoản đã nói xấu em.”
“Nhiều tài khoản như vậy, anh hack được hết không?”
Phó Hàn Tranh hơi nhướn mày: “Phòng công nghệ IT của tập đoàn Phó Thị không phải để làm cảnh,
Ó, phải rồi, sao cô có thể quên chồng cô chính là người đứng đầu trong lĩnh vực này, việc hack tài khoản đối với anh là một chuyện quá tầm thường.
Mô Vì Lan thấy anh lo lắng như vậy, cô nheo mắt, cười ranh mãnh nói: “Ông xã Phó Hàn Tranh nhíu mày nhiều hơn, anh đưa tay sở trán cô: “Trong cả dưa chưa có thuốc hay sao?”
Mộ Vi Lan ngơ ngẩn hỏi: “Em làm sao?”
“Tự dưng lại gọi ông xã, có chuyện chẳng lành.”
“Vừa nãy em lừa anh đẩy, hihi. Cư dân mạng không công kích em.
Phó Hàn Tranh cong môi: “Âu trĩ.
Mộ Vi Lan chu môi nói: “Thường ngày anh cũng hay lừa em đấy thôi, anh cũng ấu trĩ
Phó Hàn Tranh nhướn mày, được, anh ấu trĩ, vợ anh nói anh thế nào thì anh là thế ấy.
Mộ Vi Lan nhanh chóng ăn hết bát cả dưa chua, cô no căng bụng, khoanh chân ngồi trên ghế và xoa xoa chiếc bụng của mình, còn có phần thịt ở eo đang dân phình ra,
Dạo gần đây dường như có đã béo hơn một chút. Trước đây có không ăn quá nhiều cơm, nhưng gần đây không biết có phải là vì do có mang thai nên có luôn muốn ăn thêm cơm.
Nếu có tiếp tục ăn nhiều như thế này, liệu có có trở thành một người phụ nữ mập ú không.
Thể chất của cô không giống với Hì Bảo, thể chất của Hì Bảo ăn kiểu gì cũng không thể béo được, còn cô là người có thể chất bình thường, ăn ít sẽ gầy, và ăn nhiều cũng sẽ béo.
Mộ Vi Lan nghiêng đầu dựa vào lòng Phó Hàn Tranh: “Anh nói xem em mang thai, liệu có bị anh chăm cho thành mập ú không?”
Phó Hàn Tranh nhíu mày: “Mập ủ thì làm sao?”
“Mập thì không xinh nữa, em không phải kiểu người mập mà vẫn xinh”
Anh bể cô lên đùi anh ngồi, thở dài một tiếng: “Anh vẫn có thể bể được em, không phải là mập”
“Nhưng đây mới chỉ là giai đoạn đầu của thai kỳ, nếu em tiếp tục tăng cân, có thể sẽ lên đến bảy mươi cần đấy”
“Mang thai béo một chút cũng không ảnh hưởng gì. Nếu em không thích béo, sinh con xong em có thể tập thể dục để giảm cân Mô Vị Lan thờ dài, đây chính là tư duy khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, “Một khi béo sẽ rất khó để giảm cân, phải mất một thời gian rất lâu mới có thể trở lại như cũ Hơn nữa, cô cũng không thích tập thể dục.
Phó Hàn Tranh trầm giọng nói: “Em không muốn béo, cũng không thể ăn ít đi, vậy phải làm sao?”
“Em béo lên anh có chê em không?”
“Anh cũng không nhìn thấy ”
Mộ Vi Lan lườm anh: “Anh trả lời vào trọng tâm câu hỏi của em đi!”
Phó Hàn Tranh cúi đầu, hôn lên tại cô và nói: “Béo một chút tay sở sẽ sướng hơn, anh thích cảm giác mềm mại. Vừa dứt lời, bàn tay to lớn của anh đã luồn vào trong áo cô…
Mộ Vi Lan không nói nên lời. “Hình như có béo hơn một chút.” ***
Mộ Vị Lan ngồi trên đài anh một lúc, Phó Hàn Tranh trêu chọc cô: “Đúng là nặng hơn nhiều, chân anh tế hết cả rồi Mô VÌ Lan cáu kinh: “Em mới có 50kg! Làm gì năng đến thế”
Cô cao 1m65, trước khi mang thai, cô nặng 45kg thân hình rất chuẩn và mảnh mai, không quá gầy mà rất cân đối, chỗ cần nhô ra thì sẽ nhô ra, chỗ cần gầy sẽ gầy, vóc dáng rất đẹp. Cô cũng chỉ mới tăng thêm có 5kg, người đàn ông này vừa nãy còn nói không chế cô, bây giờ lại bắt đầu chế cô rồi. “Không nặng, béo lên 60kg anh vẫn có thể bế được.”
Nói xong, Phó Hàn Tranh bế cô đến bên giường.
Mộ Vi Lan vươn tay gỗ lên vai anh và hỏi: “À, em có chuyện muốn hỏi anh!”
Nói đi “Em tìm thấy rất nhiều thông tin về việc kết hôn ở Ai-len, mọi thông tin đều nói rằng không có thời hạn hôn nhân một trăm năm nào ở Ai-len cả, nhưng chúng ta lại có, vì sao vậy chứ?”
“Những thông tin trên mạng đều không đáng tin cây, em không cần phải quan tâm.” Phó Hàn Tranh ra vẻ rất nghiêm túc.
Mộ Vị Lan cảm thấy có gì đó rất lạ: “Không phải sao, nhưng rất nhiều trang web chính thống đều nói đó chỉ là tin đồn, Al-len đã xóa bỏ chế độ hôn nhân này từ năm 1996 rồi