Sáng sớm hôm sau, Nguyệt Như Ca bị một chậu nước dội tỉnh.
Giờ phút ấy bởi vì cơ thể bị thương quá nặng, cho nên rất yếu ớt, nước lạnh dội xuống tiến vào trong cổ họng khiến cô không ngừng ho khan, mà một trận ho khan như vậy lại khiến vết thương toàn thân như bong tróc ra, mỗi giây mỗi phút đều giống như bị xe tải cán qua.
Cai ngục hắt nước mở miệng: “Tỉnh đi, hôm nay cô có khai không?”
Nguyệt Như Ca đầu hơi rũ xuống, khóe miệng tái nhợt cong lên nụ cười lạnh lùng chế giễu.
Họ càng muốn hành hạ cô, cô càng không cho họ như ý.
Cai ngục nhìn cô một chút, mím môi cau mày nói: “ Xem ra còn chưa sợ đúng không? Thật đúng là cứng đầu cứng cổ mà!”
Thư ký tổng thống từ trên cầu thang đi xuống: “Xem ra một cô gái mềm yếu, như vậy thật sự là lính đặc công thì đúng hơn, có cô gái bình thường nào có thể chịu nổi các loại hình phạt như vậy, cô vẫn là người đầu tiên”
VietWriter
Nguyệt Như Ca khinh thường cười lạnh, nói: “Anh Hàn lợi hại như vậy, tôi đương nhiên không thể cản trở anh ấy. Cái này so với đặc công không có quan hệ gì.
“Được lắm. Tiếp tục đánh cho tôi!”
Roi lại lần nữa ngoan độc trút xuống người cô, vết thương ngày hôm qua còn chưa kết vảy, giờ phút này roi kia đánh xuống lại lân nữa đánh lên vết thương cũ, những vết thương kia lại rách ra lần nữa, máu tươi chảy ròng ròng, nóng rát, toàn thân đều đau.
Nguyệt Như Ca nghĩ, chắc là mình sắp chết rồi.
Khi Hàn Chiến xuống máy bay thì biết được tin tức Nhuyễn Nguyễn bị bắt cóc mang đi.
Người đàn ông nhanh chân đi về phía ô tô, sắc mặt nghiêm túc, lạnh giọng hỏi lão K: “Vì sao không nói sớm cho tôi biết?”
“Thủ lĩnh, lúc ấy chúng ta đang thi hành nhiệm vụ, chuyện này tôi cũng chỉ có thể giấu diếm, ngài không thể vứt bỏ nhiệm vụ mà bay về bước R cứu cô Nhuyễn Nhuyễn được, nó chỉ khiến cho ngài thêm lo lắng thôi: “Sau này loại chuyện như vậy, nhất định phải báo cho tôi đầu tiên”
Lão K biết ngài Hàn thật sự tức giận nên chỉ có thể ngậm miệng nói: “Vâng, thưa thủ lĩnh”
Lão K đang muốn đi tới vị trí ghế lái mở cửa xe thì Hàn Chiến đã nói thẳng: “Hôm nay tôi lái xe, lên xe đi”
Lão K sững sờ, thật đúng là chưa bao giờ thấy anh Hàn lại vội vã sốt sẵng như vậy…
Giờ phút này, mặc dù trên mặt ngài Hàn không có thể hiện cái gì, nhìn không ra dáng vẻ lo lắng khẩn trương, nhưng hôm nay ngài Hàn lại lái xe rất nhanh, rõ ràng là vô cùng lo lắng cho cô Nhuyễn Nhuyễn.
Hai mươi phút sau, chiếc xe Bentley đã đổ trước dinh Tổng Thống.
Lão K đi theo sau Hàn Chiến trực tiếp xông vào phủ Tổng Thống, nhưng khi đến văn phòng Tổng Thống lại bị mấy người cảnh vệ bên ngoài ngăn cản lại.
“Ngài Hàn, Tổng Thống đang tiến hành hội nghị video, ng; Còn chưa nói hết, Lão K đã ra tay mạnh mẽ, đem tên nhân viên cảnh vệ kia đánh ngã.
Hàn Chiến trực tiếp đẩy cửa xông vào, cũng chẳng muốn hỏi thăm ân cần gì, khi vừa mở cửa thì lập tức vặn hỏi: “Người của tôi ở đâu?”
Dung Bái chỉ chỉ màn hình laptop, làm bộ nói: “Cậu Hàn, tôi đang mở hội nghị quan trọng”
Hàn Chiến giơ tay trái lên khép laptop của Dung Bái lại.
“..” A, thật đúng là phong cách độc nhất của Hàn Chiến tùy hứng ngang ngược, không để chuyện gì vào mắt.
Dung Bái ngẩng đầu nhìn tên sát nhân trước mặt mà không khỏi lo lắng, cười nhạt hỏi: “Anh Hàn, ý của anh là…?”
Hàn Chiến coi thường đánh một quyền về phía ông ta, nhìn chằm chăm vào Dung Bái một cách sắc bén và quyết liệt, hỏi: “Người của tôi, chính xác là đang ở đâu, Dung Bái, tôi không có thời gian xem ông giả vờ ngớ ngẩn đâu”
Dung Bái tiếp tục vòng vo: “Anh Hàn, tôi thật sự không biết người anh cần tìm là ai. Hơn nữa, không biết vì sao lại thành bắt người của anh Hàn rồi”
“Ngài Tổng thống không nhúng tay vào bất cứ việc gì đúng không?
Tôi không biết ngài Tổng thống có biết không, công chúa Dung Hoa đã đến đảo La Loan của tôi để nghỉ mát và ngài Tổng thống chắc cũng biết sóng trên đảo mạnh là chuyện bình thường nên tính mạng công chúa Dung Hoa có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào mà, đúng không?”
Dung Bái sắc mặt hoảng hốt, trợn to hai mắt tức giận: “Hàn Chiến, tôi vốn tưởng rằng anh là một người ngay thẳng, không ngờ anh lại hèn hạ đến như vậy!”