Sự vui sướng ngập tràn. Triền miên quấn quýt. Mềm mại đến tận xương tủy.
Càng là người không tin vào tình yêu thì lại càng không thể phân biệt nổi mà chỉ có thể thể hiện bằng hành động chứ không bằng lời nói, đó là cô ta thật sự không nỡ rời xa anh ta.
Nguyệt Như Ca rời khỏi vùng biên giới, sau khi trở về nước Z thì ở trong biệt thự Vọng Sơn một mình.
Mùa xuân đến, các loài hoa đua nhau khoe sắc, cô ta làm vườn tưới hoa xong thì lại nằm trên ghế dựa ở trong sân phơi nắng, uống trà mà cô ta tự hái ở sau núi. Ngày tháng trôi qua một cách êm đềm, thoải mái.
Vốn dĩ là đã đồng ý với Hàn Chiến sẽ bay đến vùng biên giới phía Tây của nước R vào mỗi thứ sáu, lúc đó cô ta cảm thấy như vậy thì nhiều quá nhưng những lúc rảnh rỗi thì lại phát hiện ra thỉnh thoảng cũng khá nhớ anh ta.
Cô ta đã quen với cô đơn từ khi còn nhỏ rồi.
VietWriter
Với một người cô độc thì thứ họ sợ nhất chính là sự cô đơn, nhưng sau khi đã quen với cô đơn thì lại có một người khác xông thắng vào cuộc sống của cô ta, phá vỡ sự cô độc đó và muốn hòa làm một với cô †a.
Nói như vậy, cô ta lại cảm thấy không chịu đựng nổi khi ở một mình.
Tuy sống rất nhàn nhã ở biệt thự Vọng Sơn nhưng cô ta cũng không hoàn toàn cắt đứt liên hệ với bên ngoài, thỉnh thoảng vẫn quan tâm đến tin tức thời sự của cả nước Z và nước R.
Đến buổi tối ngày thứ năm thì Hàn Chiến gọi điện thoại đến.
Nguyệt Như Ca vừa mới tắm xong, đang sắp xếp hành lý để hôm sau đến vùng biên giới.
Một tay cầm điện thoại, một tay khác thì đang ném hai, ba bộ quần áo vào trong ba lô.
“Ngày mai là thứ sáu, em không được chơi xấu đâu đấy”
Nguyệt Như Ca bĩu môi, khẽ mỉm cười đáp: “Vốn dĩ tôi cũng không muốn chơi xấu, nhưng anh Hàn lại nhắc nhở tôi như vậy khiến tôi chợt nhận ra, cho dù tôi có chơi xấu thì anh Hàn đang bị mắc kẹt ở biên giới nên cũng chẳng thể làm gì được tôi”
Hàn Chiến biết cô ta đang nói đùa, cưng chiều hỏi: “Những ngày qua em sống tốt không?”
“Cũng không tệ lắm, ngoài việc cảm thấy hơi tẻ nhạt ra thì vẫn có thể xem là phong phú”
“Ừ, đó là vì thiếu mất tôi đấy”
Giọng người đàn ông ở phía bên kia điện thoại thong dong, hờ hững vừa có vẻ nghiêm túc nhưng cũng có chút trêu đùa nói một câu như vậy lại khiến cho Nguyệt Nga Ca bên này sững sờ.
Cô ta im lặng vài giây rồi mở miệng nói: “Anh Hàn, có ai từng nói anh rất tự luyến chưa?”
“Chưa có ai nói như vậy cả, chỉ mỗi em thôi.”
Nguyệt Như Ca ném ba lô xuống sàn nhà, rồi cầm điện thoại năm dài trên giường chân thành nói: “Anh Hàn, nếu anh thật sự không để ý đến thân phận của tôi thì có thể sẽ phải chịu thiệt khi ở bên tôi đấy”
“Tôi đã quen biết em từ mười năm trước, mà bây giờ em mới hỏi tôi vấn đề này thì có phải đã muộn rồi không, Nhuyễn Nhuyễn?”
“Nếu anh Hàn mắt mù nhận nhầm người thì sao?”
Hàn Chiến cười khẽ ậy thì cứ để tôi mù tiếp đi”
Nguyệt Như Ca khế cắn cánh môi, không nhịn được nói: “Anh Hàn, đây là lần đầu tiên em yêu một người, em không đảm bảo sẽ đi theo anh cả đời được nhưng nếu anh đã cho đi nhiều thứ như vậy thì ngộ nhỡ sau này chúng ta không hợp phải chia tay nhau, chẳng phải anh đã hi sinh quá nhiều rồi ư”
Không phải cô ta nói gở mà là đang thật lòng nói ra kết quả dự đoán sẽ xảy ra trong tương lai của hai người với Hàn Chiết Cô ta dám đảm bảo có thể tóm gọn một con mồi một cách dễ dàng trong bán kính một trăm mét, cũng có thể chắc chắn sẽ đảo ngược tình thế chuyển bại thành thắng dù đang nằm ở thế yếu trong một trận đấu, nhưng trong trận đấu tình cảm này, cô ta không dám nói trước bản thân có thể kiên trì đến cuối cùng hay không.
Hàn Chiến rất thong dong nói: “Em đừng áp lực quá, cũng đừng lo lắng tôi đã trả giá những gì vì em, Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta ở bên nhau, em chỉ cần quan tâm đến hiện tại, cứ tận hưởng sự vui vẻ khi ở cùng với tôi là được. Nói đến việc trả giá thì trong chuyện tình cảm, tôi chưa từng tự hỏi có đáng hay không, mà chỉ xem bản thân có muốn hay không mà thôi.”
Nguyệt Như Ca bình tĩnh nói: “Anh Hàn, tôi thật sự rất khó làm một người bạn gái tốt, mà càng khó để làm một người vợ tốt hơn”